Dĩ nhiên chuyện Chung Thuận buôn bán phiếu anh ta không dám nói với ai và cũng không thể cho anh trai biết. Chung Hiếu còn không màng đến mẹ ruột, Chung Thuận chỉ là em trai, nếu Chung Hiếu mách lẻo thì sao? Chung Thuận không dám mạo hiểm.
Vì vậy chuyện này đã trở thành một nút thắt không có lời giải, cứ mắc kẹt ở đó.
Trước đây Chung Hiếu và vợ cũng đã đến gây sự vài lần, hôm nay đúng lúc Tô Dĩnh và Tô Dụ gặp phải lần gây sự lớn nhất.
Lúc này mẹ của hai anh em đang khóc đến ngất đi. Bà gào lên: "Chung Hiếu, mày muốn ép mẹ đến đường cùng đúng không? Mày có dám nói trước mặt hàng xóm láng giềng ở đây là em trai mày mất việc thế nào không?!"
Trước đây chuyện Chung Hiếu không muốn bán công việc để cứu mẹ không ai nói ra ngoài. Xã hội những năm 70, danh tiếng vẫn rất quan trọng. Nếu Chung Hiếu bị mất việc vì chuyện này thì vợ con hắn ta sẽ ra sao? Cuộc sống sau này sẽ thế nào? Hơn nữa lúc đó cũng chẳng ai biết chắc số tiền bán công việc có đủ để chữa bệnh hay không. Điều kiện y tế lúc đó rất kém, nhiều căn bệnh bình thường về sau chẳng là gì nhưng khi ấy có thể là bệnh hiếm chưa xác định được, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện cũng không dám chắc.
Nói thẳng ra cũng không thể hoàn toàn trách Chung Hiếu vì không lo cho mẹ. Trong hoàn cảnh chỉ có thể chọn mẹ hoặc con, ai có thể chắc chắn mình sẽ chọn như thế nào?
Nhưng bây giờ Chung Hiếu kéo theo họ hàng đến nhà Chung Thuận để gây sự, định cướp đồ thì rõ ràng là đã quá đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Chung Hiếu nghẹn lời, nhưng vợ hắn ta thì không. Đó không phải là mẹ ruột của cô ta, con cái mới là quan trọng nhất. Trong lòng vợ Chung Hiếu rất tức giận, cho rằng bà mẹ chồng vốn đã giấu giếm, chơi trò tâm lý với gia đình họ, không muốn đưa tiền cho con trai cả. Nói là ép con trai út bán công việc nhưng biết đâu chỉ là làm cho có để có cớ hợp lý giữ tiền lại cho con út Chung Thuận!
Vì vậy vợ Chung Hiếu bế con tiến lên, cô ta cười lạnh: "Mẹ nhìn xem, đây là cháu ruột của mẹ. Mẹ muốn nhìn thấy cháu mình không có gì để ăn sao? Có thiên vị cũng không thể quá đáng như vậy được. Mẹ nhất định muốn hủy hoại cả gia đình con trai cả sao?"
Lúc này mẹ của hai anh em đang rất tức giận, có lẽ bà sắp nói ra lý do thực sự khiến Chung Thuận phải bán công việc. Nhưng khi con dâu lớn đẩy bà vào thế khó như vậy, bà thật sự không thể mở miệng. Cháu trai là đứa cháu ruột mà bà đã chăm sóc từ khi mới 3 tuổi. Hai năm nay hai bà cháu mới gặp nhau vài lần, sao bà có thể chịu được khi nghĩ đến cháu mình phải chịu khổ? Cháu chẳng biết gì cả, tội lỗi là của cha mẹ nó nhưng đứa trẻ thì vô tội!
Nhưng nếu bà không giải thích rõ ràng thì đồ đạc trong nhà con út chắc chắn sẽ không giữ được.
Thế là mẹ của Chung Thuận thấy quá uất ức, bà thà rằng mình đã c.h.ế.t từ hai năm trước cho xong!
Bà ngã ngồi xuống đất, bật khóc: "Ôi trời ơi, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì... A a a... Cứ để tôi c.h.ế.t đi thôi..."
Thấy mẹ mình bị tức giận đến mức này, Chung Thuận không muốn tiếp tục tranh cãi với anh trai và chị dâu nữa. Anh ta nghĩ hay là mình chịu thiệt một chút, để họ lấy đồ đạc đi cho xong, chẳng lẽ lại để mẹ mình c.h.ế.t thật sao? Dù sao đồ đạc cũng không quan trọng bằng mẹ ruột. Cùng lắm thì sau này không nhận anh trai nữa là được.
Chung Thuận thở dài, kéo mẹ mình đứng dậy, mắt đỏ hoe nói với Chung Hiếu: "Anh, mấy thứ này thật sự không phải là tiền của cha để lại mua đâu. Nhưng nếu anh muốn lấy, nhà em anh cứ xem, muốn lấy gì thì lấy. Em không sao cả, nhưng sau này anh không được đến nhà em nữa, cũng không được làm mẹ tức giận nữa..."