Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 344



Khoan đã, xe đạp sao?

Chú... chú định bán rẻ chiếc xe đạp à?

Anh họ Tô Mưu của cô đúng lúc đang thiếu một chiếc xe đạp!

Dù anh họ Tô Mưu không có tiền, còn nợ cô hơn hai mươi tháng tiền lương nhưng cô có thể tạm thời cho anh họ vay mà! Tiện thể còn có thể thu chút lãi, đe dọa anh ấy đừng mách lẻo gì nữa.

Ừm, cũng hay đấy-

Vì vậy Tô Dĩnh nuốt nước bọt: "Chú định bán rẻ bao nhiêu vậy?"

Tô Dụ nghe chị mình nói thế, ánh mắt lập tức b.ắ.n sang.

Sao thế, chị còn muốn mua xe đạp à?

Bánh bao lớn còn chưa mua cho em mà!

Tô Dụ bĩu môi.

Chị của cậu mang đủ tiền không nhỉ? Cậu lo lắm!

May thay, Tô Dĩnh nhanh chóng dùng ánh mắt trấn an đứa em đang thèm thuồng: "Mang theo đủ rồi, yên tâm, bánh bao to không phải lo!"

Lúc này Tô Dụ mới an tâm.

Bên trong nhà lúc này rất yên tĩnh vì Chung Thuận đang âm thầm tính toán trong đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiếc xe đạp của nhà Chung Thuận là loại xe đạp nặng kiểu 28 của hãng Vĩnh Cửu, chính giữa có một thanh ngang lớn rất chắc chắn, có thể chở được người và hàng hóa tổng trọng lượng từ bốn đến năm trăm cân!

Vào những năm 1970. kỹ thuật chế tạo xe đạp là mạ đồng trước khi mạ crôm lên vành xe, không giống như sau này khi bị cắt giảm chi phí nên chỉ mạ crôm, vì vậy chất lượng rất đảm bảo, độ bền cao và ít bị rỉ sét.

Chiếc xe này đã được Chung Thuận sử dụng gần hai năm, nhưng nhờ anh ta bảo dưỡng cẩn thận, dù phải chịu gió mưa và đi qua nhiều đoạn đường gồ ghề, khung xe vẫn chưa hề bị rỉ sét. Nếu dùng tay gõ vào thân xe, bạn vẫn có thể nghe thấy tiếng vang "vo vo vo", thật sảng khoái.

Hơn nữa khi không dùng đến, Chung Thuận luôn lau chùi xe sáng bóng, thậm chí khi tay lái bị dính chút bụi, anh ta cũng dùng tay áo để lau sạch ngay, rất cẩn thận và yêu quý nó.

Nhưng dù có yêu quý đến đâu thì cũng không dùng được nữa, tài sản luôn khiến con người ta thay đổi. Dù anh em đã không còn tình nghĩa nhưng gia đình vẫn phải giữ.

Cuối cùng Chung Thuận nghiến răng, báo giá: "Một trăm bốn mươi, chắc chắn chú không lừa cháu đâu. Dù xe này đã mua hai năm nhưng chỉ cần nhìn qua, cháu sẽ thấy nó chẳng khác gì xe mới cả."

Lúc này một chiếc xe đạp Vĩnh Cửu mới ở Cung Tiêu Xã có giá khoảng một trăm sáu mươi đồng, nhưng nếu không có phiếu xe đạp thì phải mua thêm phiếu, ít nhất cũng phải thêm ba bốn mươi đồng nữa, tổng cộng có thể lên đến hai trăm đồng.

Xe đạp chắc chắn không thể để ngoài trời vì rất dễ bị trộm. Bình thường Chung Thuận cất xe trong phòng ngủ của mình. Khi Tô Dĩnh theo Chung Thuận vào phòng để xem xe, cô thấy xe đúng như lời anh ta nói, mà giá một trăm bốn mươi đồng thật sự là giá hời.

Nói thật, nếu không phải vì Tô Dĩnh đã giúp gọi người đến can thiệp và cô có tiền trả ngay, chắc chắn Chung Thuận không nỡ lỗ sáu mươi đồng như vậy.

Cả hai bên đều hiểu rõ tình hình nên Tô Dĩnh không chần chừ mà lấy tiền ra trả ngay.

Tuy nhiên Tô Dĩnh nói: "Cháu có một điều kiện, chú phải giúp cháu chạy xe đến nhà Triệu lão thái vì cháu quá thấp nên không thể ngồi đạp được."

Chuyện này cũng không có gì lớn, dù sao Chung Thuận cũng rảnh rỗi, chạy một chuyến chở xe chẳng đáng gì.

Chung Thuận nhận tiền rồi đáp: "Không vấn đề gì, à mà cháu có muốn mua luôn cái tivi và radio không? Nếu muốn, chú cũng bán rẻ cho."

Nhưng Tô Dĩnh lắc đầu: "Không cần đâu, thôn chúng cháu chưa có điện, mua về cũng không dùng được."

Kiếp trước thôn Thanh Sơn phải đến thập niên 90 mới được điện khí hóa toàn diện. Bây giờ mới là đầu những năm 70, còn phải đợi lâu lắm. Hiện tại thôn của Tô Dĩnh chỉ có nhà đại đội trưởng là có máy phát điện nhưng cũng không phải lúc nào cũng có điện, chỉ khi nào đại đội họp toàn thôn hoặc cần phát thanh lớn mới phát điện một lúc.