Nhưng khi bộ phận bảo vệ can thiệp và kéo hai bên ra để hiểu rõ tình hình, họ cũng thấy đau đầu. Đây quả thật là "chuyện nhà khó xử". Cả hai bên đều có lý lẽ riêng, rất khó mà phân xử ai đúng ai sai!
Dù thế nào đi nữa, đánh nhau trong khu nhà của nhà máy là không thể chấp nhận được. Vì vậy trưởng phòng bảo vệ nhà máy đã nghiêm khắc phê bình Chung Hiếu, sau đó khuyên họ đi về.
Còn về việc xử phạt... Một là chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, hai là Chung Hiếu cũng là lần đầu vi phạm, đều là công nhân của nhà máy nên tạm thời bỏ qua.
Sau khi đám đông giải tán, trong sân chỉ còn lại các hộ gia đình và hai chị em Tô Dĩnh.
Nhưng hai chị em cũng rất do dự. Nhà Chung Thuận trông có vẻ thảm hại thế này, liệu anh ta còn tâm trí nào để bán phiếu không? Hay là để lần khác tính?
Đang lúc Tô Dĩnh định rời đi thì Chung Thuận nhìn thấy hai chị em.
Chung Thuận cười gượng gạo nói: "Cảm ơn hai cháu lúc nãy nhé, vào uống chút nước đi?"
Tô Dĩnh và Tô Dụ: "... À, vậy thì được ạ."
Nhìn anh ta thảm như thế, anh ta nói sao thì mình nghe vậy.
Lúc này mẹ của Chung Thuận đang bế cháu trong nhà và khóc nức nở, vợ anh ta cũng đang ngồi trong đó an ủi. Chung Thuận đun nước sôi rồi mang ra cho hai chị em mỗi người một bát.
Hai chị em cầm bát nước thổi rồi uống nhưng không ai dám nhắc đến chuyện cần làm gì.
Cuối cùng Chung Thuận mở lời trước: "Cháu đến để lấy phiếu đúng không?"
Tô Dĩnh: "... Vâng, đúng ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh bạn này thật tinh ý, nhìn qua là biết ngay!
Lúc này cửa nhà đã được đóng lại, Chung Thuận bèn nói nhỏ: "Chợ đen sắp mở lại rồi. Chú có cất một ít phiếu, để xem cháu cần loại nào không."
Sau đó Chung Thuận vào nhà lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Tô Dĩnh và Tô Dụ bắt đầu chọn.
Thật ra hai chị em chỉ định đổi một ít phiếu gạo, bột mì, vì phiếu công xã phát thưởng lần trước vẫn còn chưa dùng hết. Nhưng khi nhìn thấy nhiều loại phiếu khác nhau ở đây, dựa trên kinh nghiệm "mua càng nhiều càng được ưu đãi", hai chị em nhanh chóng chọn được một đống lớn.
Cuối cùng Tô Dĩnh đã mua số phiếu trị giá khoảng hơn 20 đồng, chủ yếu là phiếu bột mì và gạo trắng cùng với các phiếu cần thiết như muối, đường và vải. Miễn là dùng hết trong năm nay thì sẽ không bị lãng phí.
Hai chị em định sau khi đổi phiếu xong thì sẽ đi nhưng đã kéo dài đến khoảng 1 giờ chiều. Tuy nhiên may mà đại đội trưởng bên kia vẫn chưa xong việc nên giờ họ đi tiệm cơm Quốc Doanh vẫn còn kịp.
Trước khi rời đi, Tô Dĩnh vẫn nhắc nhở Chung Thuận: "Ngoài miệng cháu nói có thể không tiện lắm, nhưng cháu nghĩ anh trai chú sẽ không để mọi chuyện yên đâu."
Thực ra Tô Dĩnh báo với bộ phận bảo vệ nhà máy chỉ là để mẹ của Chung Thuận bớt kích động. Cô cũng biết rằng chuyện gia đình rất khó giải quyết chỉ trong một lần.
Nhưng Tô Dĩnh nghĩ rằng chuyện này tốt nhất là hai anh em họ tự giải quyết với nhau, việc làm khổ mẹ chẳng có gì đáng tự hào cả.
Tuy nhiên cô không ngờ rằng sau khi nói một câu như vậy, mắt Chung Thuận bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Có lẽ do anh ta đã chịu đựng quá lâu, không có ai để giãi bày nên kể hết đầu đuôi câu chuyện cho hai chị em nghe.
Tô Dĩnh và Chung Thuận không phải là người quen thân thiết, chỉ có mối quan hệ tin cậy nhất định khi giao dịch. Nhưng đôi khi những chuyện không thể nói với hàng xóm hay gia đình lại có thể dễ dàng chia sẻ với người ngoài, có lẽ vì không có ràng buộc về lợi ích hay tình cảm nên cũng chẳng ngại gì.
Chung Thuận lau nước mắt một lúc lâu rồi nói: "Chú đã nghĩ rồi, mấy năm nay có tiền cũng chưa dám tiêu. Đợi... rồi tính tiếp. Chắc chú phải bán nhanh chiếc xe đạp đi thôi, dù bán rẻ cũng được. Tiền tài khiến người ta thay đổi... Dù sao cũng không thể để mẹ chú phải chịu thêm áp lực, đến lúc đó anh trai và chị dâu không tìm thấy gì nữa thì họ cũng chẳng còn cớ gì mà nói."
Nhưng Tô Dĩnh: "..."