Diêu Tam Giang cũng không làm trò, sau khi đặt túi lên xe la thì tiếp tục "ha ha ha" đi qua một bên, định đứng nhìn cô bé này điểm danh, anh ta cảm thấy thật thú vị.
Tô Dụ bám sau lưng chị gái, mắt sáng như sao.
Chị thật lợi hại!
Đã gần oai phong như thái giám lớn trong cung đọc thánh chỉ rồi!
Sau khi anh Ngọa Long đến chiến trường, mấy tân binh còn lại cũng vội vàng báo tên tuổi, quê quán của mình, những người này rõ ràng đều là những thiếu niên vừa tốt nghiệp cấp hai hoặc cấp ba, trên mặt vẫn còn một chút ngây thơ và nhiệt huyết, chắc họ vẫn chưa biết mình sẽ phải đối mặt với những khổ cực gì sau khi xuống nông thôn.
Rồi những người đứng phía sau có lẽ thấy mấy người này đến mà chưa đi nên cũng lục đục kéo đến.
Chẳng bao lâu sau, nhóm thanh niên trí thức mới phân về đại đội Thanh Sơn của họ cũng đến đủ.
Lần này đại đội của họ được phân tổng cộng mười ba người mới, kiếp trước thì không nhiều như thế nhưng không còn cách nào khác, ai bảo năm nay đại đội trưởng của họ được chiếu cố đặc biệt.
Nhưng ngoài hai anh Ngọa Long và Phượng Sồ cùng với những thanh niên trí thức vốn đã đến đại đội họ kiếp trước, mấy người bị gọi là đầu gấu còn lại thì tạm thời chưa nhận ra ai với ai.
Trước đây anh họ Tô Mưu của cô đã thăm dò từ giám đốc nhà máy thịt, chỉ biết về vài hành động oanh liệt của các anh đại chị đại nhưng về tên người thì giám đốc sao có thể nhớ kỹ cho được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa những người này bị gọi là đầu gấu nhưng đại khái cũng chỉ là thích gây chuyện, khó bảo, không chịu nghe lệnh chỉ huy, tự do thoải mái, nói chung chắc chắn không phải là loại tội phạm nguy hiểm, vì nếu thật sự như thế thì còn đâu đến lượt đại đội họ tiếp nhận nữa, họ đã sớm bị nhốt sau song sắt ăn đậu phộng rồi.
Tóm lại Tô Dĩnh không để tâm mấy, mấy kẻ tôm tép thế này có thể khó chịu đến đâu, chẳng lẽ còn khó chịu hơn Tô lão thái thái sao? Chắc không đâu.
Thật ra quan trọng nhất là nếu họ thực sự khó chịu đến mức đó thì chẳng phải còn có đại đội trưởng đứng ra chịu trận sao.
Vậy nên sau khi mười ba thanh niên trí thức mới đặt hành lý lên xe la, Tô Dĩnh bắt đầu làm công việc chính của mình hôm nay để kiếm 4 công điểm.
Tô Dĩnh vẫy tay nhỏ, gọi mọi người lại gần rồi nói: "Tôi nói với các anh chị cái này, tranh thủ bây giờ chưa có ai để ý, các anh chị mau đi Cung Tiêu Xã mua đồ đi, đại đội của chúng tôi là đại đội xa xôi nhất trong cả huyện, trừ khi nông nhàn thì không có xe la đâu, các anh chị mà đợi về thôn rồi mới muốn mua đồ thì phải cuốc bộ đi về đó, một chuyến mất 4 tiếng, đi về mất 8 tiếng, đến lúc đó dù các anh chị có tự đi được nhưng không có xe la, các anh chị có mang nổi đồ đã mua về không?"
Mười mấy thanh niên trí thức vừa nghe lời này, lập tức sắc mặt tái xanh, đương nhiên Diêu Tam Giang thì vẫn điềm tĩnh hơn, dù sao cũng từng ở huyện bên cạnh hai năm rồi, người có kinh nghiệm mà.
Tô Dĩnh tiếp tục nói: "Chỗ chúng tôi mùa đông có thể xuống âm ba bốn mươi độ, các anh chị cần nhất là chăn bông dày, áo bông dày và lương thực, nếu bây giờ có thể mua được thì cứ mua trước, lát nữa chở chung với xe la đi luôn, nếu không đủ tiền, phiếu thì mau viết thư về nhà, bên cạnh là bưu điện, bảo gia đình tìm cách đi."
Mấy cô gái không ngờ hoàn cảnh lại khắc nghiệt như vậy, lúc trên xe tải lớn, vì cùng đến một chỗ cắm trại nên họ đã quen biết nhau, giờ thì bắt đầu cau mày thì thầm với nhau.
Ban đầu họ thấy có xe la đến đón đã có chút ghét bỏ, kết quả là... sau này ngay cả xe la cũng không có sao??!
Nhưng Tô Dĩnh sốt ruột rồi, giục họ: "Các anh chị đừng lề mề nữa, nhanh lên, không thấy những người khác đang nhìn sang sao! Các anh chị tưởng đây là siêu thị lớn ở quê các anh chị à? Chỉ là một Cung Tiêu Xã cấp xã nhỏ thôi, bán hết thì không còn nữa, bao giờ bổ sung hàng thì không biết, nhanh lên đừng chần chừ, nhanh đi!"