Mọi người nghe cô bé này nói rất khó nghe... nhưng cũng rất có lý nên cũng thôi không bàn thêm, có tiền thì mau mua chút đồ ăn đi thôi!
Nhưng mới vừa quay đi, Tô Dĩnh lại gọi họ quay lại: "Quay lại đã! Đừng đi vội! Đồ quý giá nhớ mang theo người, mất thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu, tôi chỉ là một xã viên nhỏ, không có nghĩa vụ trông đồ cho các anh chị, và tốt nhất là các anh chị đi lặng lẽ thôi, để người khác phát hiện ra là họ sẽ giành với các anh chị đấy!"
Các thanh niên trí thức: "..."
Cuộc sống khó khăn dường như vượt quá tưởng tượng của mọi người nhưng không còn cách nào khác, lúc này họ chỉ biết làm theo lời Tô Dĩnh, quay lại lấy giấy tờ và tiền mang theo người, sau đó mới sang Cung Tiêu Xã mua bông và lương thực.
Đợi đám người này đi hết, Hồ lão lục quay đầu giơ ngón cái với Tô Dĩnh: "Đại Nha, cháu được đấy, chú còn nói không rõ được như vậy đâu!"
Tô Dụ học theo: "Rõ ràng!"
Tô Dĩnh chống nạnh: "Tất nhiên rồi, dù sao cũng là 4 công điểm đấy, mình làm người phải xứng đáng với 4 công điểm này!"
Thật ra không phải là Tô Dĩnh keo kiệt không muốn trông đồ giúp mà là trước đây anh họ Tô Mưu của cô nghe ngóng ra, trong số thanh niên trí thức mới này có một người khá đặc biệt, người cùng toa xe lửa với anh ta bị trộm, người cùng bàn ăn với anh ta bị trộm, thậm chí cả người đi chung đường và cùng đi nhà vệ sinh với anh ta cũng bị trộm!
Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh tên trộm năm tháng là người này nhưng mọi người cũng không phải kẻ ngốc, nói chung là đều nghi ngờ anh ta.
Kiếp trước vị thần trộm này không được phân về đại đội của họ, lý do bây giờ lại được đưa đến đây, ngoài việc đại đội trưởng Vương Đại Lực có năng lực xuất sắc ra còn có lý do khác là các lãnh đạo xem xét rằng đại đội Thanh Sơn của họ nổi tiếng nghèo, hơn nữa lại biệt lập, hy vọng rằng không có gì đáng để trộm và dễ dàng bị bắt.
Ồ, đúng rồi, năm ngoái thôn của họ còn bắt được hai tên trộm gà quấy nhiễu mấy thôn gần đó suốt một tháng nữa kia!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật đúng là một đại đội xuất sắc, một đại đội trưởng xuất sắc và những xã viên xuất sắc.
Nhưng hiện tại có một vấn đề nhỏ, đó là Tô Dĩnh chưa tìm ra được người cụ thể nào là thần trộm, vì vậy trước tiên phải phòng bị tất cả.
Cung Tiêu Xã nằm ngay bên cạnh công xã, lúc này mấy trăm thanh niên trí thức mới từ mấy chục đại đội đều tập trung tại cửa công xã, thỉnh thoảng cũng có người vào Cung Tiêu Xã mua đồ, cộng thêm Tô Dĩnh đã dặn dò những thanh niên trí thức mới của đại đội họ nên sau khi họ vào Cung Tiêu Xã, tạm thời chưa thu hút sự chú ý của các thanh niên trí thức khác.
Nam giới mua đồ tự nhiên nhanh hơn nữ giới, chẳng mấy chốc đã có mấy nam thanh niên trí thức quay lại chỗ xe la.
Không lâu sau cũng có mấy cô gái đi theo nhóm trở lại.
Tô Dĩnh đếm, trong số mười ba người thì đã có chín người quay lại, còn thiếu bốn người.
Thấy thời gian cũng sắp hết, đại đội trưởng các đại đội sắp ra ngoài, Tô Dĩnh giả bộ cúi đầu nhìn danh sách rồi gọi một nữ thanh niên trí thức rất chăm chỉ, làm việc chắc chắn ở kiếp trước tại thôn của họ: "Vu Vệ Hồng, cô đi gọi họ nhanh lên, lát nữa các đại đội trưởng sẽ ra rồi!"
Vu Vệ Hồng thật sự rất thật thà, vừa nghe thấy tên mình bị gọi, dù đối phương chỉ là một cô bé, cô ấy cũng không phản bác gì, ngược lại rất nhanh chóng đáp lại: "Tôi? Tôi... Ồ ồ được, tôi qua đó xem ngay!"
Vu Vệ Hồng nhanh chóng đi vào Cung Tiêu Xã.
Tô Dĩnh tính toán rất chính xác, chẳng bao lâu sau các đại đội trưởng của các đại đội đã làm xong thủ tục và lần lượt ra khỏi công xã.
Sau khi các đại đội trưởng ra ngoài, việc đầu tiên họ cần làm là cầm danh sách lên để điểm danh, sau đó làm việc giống như Tô Dĩnh vừa làm lúc nãy.
Vì vậy, Cung Tiêu Xã nhanh chóng trở nên náo nhiệt!