Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 351



Vương Đại Lực đoán là chắc chú cô gái đã nhờ người dàn xếp. Mặc dù bản thân Vương Đại Lực không quan tâm đến việc thăng chức hay phát tài, thậm chí còn không muốn làm đại đội trưởng nhưng đã đến đại đội của họ rồi và hiện tại anh ta vẫn là đại đội trưởng nên dù gì thì về tình về lý, Vương Đại Lực cũng thấy mình có trách nhiệm giúp cô gái này thích nghi với môi trường mới.

Vì vậy lúc này đại đội trưởng Vương Đại Lực kiên nhẫn giải thích: "Con la của đại đội chúng ta là con la già rồi, đến mùa xuân và mùa thu còn phải trông cậy vào nó làm việc ngoài đồng nữa. Bây giờ nó đã phải kéo nhiều hành lý của các cô cậu rồi, nếu phải kéo người nữa thì sợ là nó không chịu nổi. Dù sao thì trời còn chưa tối, chúng ta đi nhanh thì vẫn kịp về đại đội trước khi trời tối."

Cô gái b.í.m tóc đuôi sam ngốc nghếch nghe xong lời giải thích, lại nhìn lên xe thấy ngoài hai đứa trẻ được phái đến đón họ và người đánh xe, ngay cả đại đội trưởng cũng đang đi bộ, dù lòng rất khổ sở, chân và tay đều mỏi, nước mắt rưng rưng nhưng cô ấy cũng hiểu chuyện, cúi đầu, lau nước mắt rồi tiếp tục đi, không yêu cầu thêm gì nữa.

Thấy vậy, Vương Đại Lực cũng không biết nói gì thêm, chỉ mong rằng lũ thanh niên trí thức mới này có thể sớm chấp nhận hiện thực, nếu không thì người khổ vẫn là họ.

Thật ra Vương Đại Lực cũng không hiểu tại sao lại phải đưa một đám nhóc mới mười mấy tuổi về thôn của họ, đã không thể gánh vác công việc nặng nhọc, lại còn khiến cho các nam nữ thanh niên trong thôn suy nghĩ lung tung.

Nhưng những thanh niên trí thức từ thành phố này không chừng sẽ về lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối.

Đang lúc Vương Đại Lực trầm ngâm, đột nhiên nghe thấy có giọng nữ lẩm bẩm phía sau: "Xì, phân biệt đối xử!"

Vương Đại Lực: "?"

Vương Đại Lực quay đầu lại, phát hiện đó là một nữ thanh niên tóc ngắn, toàn bộ tóc mái đều được chải ngược ra sau và kẹp bằng một chiếc cặp tóc.

Nhưng đại đội trưởng Vương rất bối rối.

Không hiểu ý gì? Anh ta cũng đang đi bộ dưới đất mà? Sao lại phân biệt đối xử chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Dĩnh liếc mắt nhìn sang: "Chị nói gì? Nói lại lần nữa xem!"

Cô gái tóc ngắn chải ngược nghe thấy có người bắt chuyện, lại hứng lên: "Tôi nói các người phân biệt đối xử! Không tôn trọng thanh niên trí thức xuống nông thôn!"

Cô gái tóc ngắn chải ngược chỉ vào Hồ lão lục, hung hăng nói: "Hai đứa trẻ thì chúng tôi không chấp, nhưng tại sao chú ta lại có thể ngồi trên xe? Chú ta là người lớn rồi còn gì!"

Tô Dĩnh, Tô Dụ, Vương Đại Lực và Hồ lão lục: "..."

Cái góc độ gây hấn mới lạ này quả thật họ không lường trước được...

Tô Dĩnh cũng bị cô gái tóc ngắn này làm cho ngơ ngác, không phải Hồ lão lục không ngồi trên xe thì ai lái xe bây giờ?

Ồ... Cô hiểu rồi, ý là mọi người cùng đi bộ, không ai được ngồi xe phải không!

Vương Đại Lực không phản ứng lại được, anh ta nên phản bác từ góc độ nào mới mạnh mẽ hơn, đại đội trưởng Vương chỉ là người có tính tốt nhưng không phải quả hồng mềm. Mẹ nó, thật sự coi anh ta dễ bị bắt nạt sao?

Nhưng trong lúc đại đội trưởng Vương đang cẩn thận suy nghĩ về góc độ phản công, Hồ lão lục lại tưởng rằng đại đội trưởng đang ra hiệu cho mình, ám chỉ rằng anh ta nên nhanh nhẹn một chút, xuống đất đi bộ, đừng có ì ra trên xe nữa...

Vì vậy, Hồ lão lục hơi lo lắng đứng dậy, thầm nghĩ hôm nay mình có phải là không được minh mẫn lắm không.

Rõ ràng là công việc 4 công điểm này anh ta cũng có thể làm mà, có thể là không làm nhanh nhẹn bằng con gái lớn nhà họ Tô nhưng anh ta chỉ cần 3 công điểm thôi, nhưng sao không nghĩ tới việc chủ động giành việc với đại đội trưởng chứ?

Rõ ràng là thanh niên trí thức và đại đội trưởng đều đang đi dưới đất nhưng sao anh ta lại không nhớ ra việc không được làm đặc biệt, phải xuống đất ngay nhỉ?