Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 352



Hồ lão lục bắt đầu tự kiểm điểm sâu sắc, lão lục ơi lão lục, hôm nay mày không lanh lợi rồi!

Nhưng chưa kịp bước chân xuống khỏi xe, Hồ lão lục đã bị một cái tay từ phía sau ấn xuống lại.

Hồ lão lục bối rối: "... ?"

Tô Dĩnh sải bước lớn, một chân đặt lên thành xe phía sau, tay phải chống nạnh, tay trái chỉ thẳng vào cô gái tóc ngắn chải ngược, khí thế bừng bừng.

Tô Dĩnh lớn tiếng: "Chị có biết đánh xe la không?"

Cô gái tóc ngắn chải ngược bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường nói: "Không biết."

Cô gái tóc ngắn chải ngược nghĩ thầm, ai mà thèm biết cái thứ đó chứ, dơ dáy bẩn thỉu, chỉ có mấy tên nhà quê mới cần phải biết thứ đó!

Nhưng Tô Dĩnh thầm gật đầu, nghĩ rằng cô ta không biết thì tốt, cô ta không biết thì mình càng có thể bắt đầu lừa gạt.

Mặc dù Hồ lão lục có đi bộ hay ngủ hay không có mặt thì cũng không ảnh hưởng đến việc con la Đại Thanh an toàn quay về thôn, nhưng đám thanh niên trí thức mới này thì không biết điều đó.

Vì vậy Tô Dĩnh nói: "Chị không biết đánh xe la mà còn định chỉ đạo lung tung à? Nếu người đánh xe không luôn để mắt đến con la phía trước, lỡ nó kéo xe xuống rãnh thì sao? Nếu con la kéo hành lý của các anh chị đi chỗ khác thì sao? Nếu con la kéo xe chạy mất thì sao? Các anh chị không cần hành lý nữa à? Hay là muốn con la rơi xuống rãnh c.h.ế.t hoặc kéo xe chạy mất rồi quay lại các anh chị bồi thường tiền chứ gì?"

Hồ lão lục: "!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi tôi tôi quan trọng đến thế sao... ?

Trời đất, vừa rồi suýt nữa thì tôi lơ là mất rồi!

Vừa nãy khi cô gái tóc ngắn chải ngược nói không công bằng, có vài thanh niên trí thức khác cũng tỏ vẻ đồng tình nhưng bây giờ nghe lời Tô Dĩnh nói ra, họ đều không dám ngẩng đầu nữa, im lặng đi theo sau, không dám lên tiếng.

Cô gái tóc ngắn chải ngược tự biết mình đuối lý, ấp úng không nói được gì nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng là rất không phục.

Tô Dĩnh cũng nhìn ra được cô ta không phục nhưng Tô Dĩnh mặc kệ, không dạy dỗ cô ta một trận thì Tô lão thái thái cô hơn sáu mươi năm qua sống uổng phí rồi!

Hơn nữa bây giờ Tô Dĩnh đã nhớ ra rồi, cô gái này chính là một trong năm kẻ đầu gấu - kẻ suốt ngày cãi nhau với mọi người xung quanh.

Tô Dĩnh nói: "Hôm nay tôi nói cho chị biết, các anh chị thanh niên trí thức với xã viên chúng tôi bình thường không có cùng địa vị. Chị tưởng các anh chị xuống nông thôn là để làm gì? Là để nhận sự cải tạo từ nông dân nghèo khổ biết chưa? Các anh chị không biết gì mà còn chạy đến đại đội chúng tôi, đại đội chúng tôi đất tự trồng còn không đủ ăn mà còn phải chia đất cho các anh chị trồng, chia nhà cho các anh chị ở, chia lương thực cho các anh chị ăn, còn phải dạy các anh chị cách trồng trọt, cuối cùng lại phải nhận đãi ngộ như các anh chị, vậy thì vì cái gì? Chị mới là người không tôn trọng những người nông dân lâu năm biết trồng trọt đó! Cuối cùng còn muốn vu khống đại đội chúng tôi không tôn trọng thanh niên trí thức!"

Cô gái tóc ngắn chải ngược bây giờ rất tức giận, lớn tiếng phản bác: "Chúng tôi không đến đây miễn phí! Chúng tôi đến đại đội của các người, nhà nước đã có trợ cấp rồi!"

Nhắc đến chuyện trợ cấp này, đầu óc của đại đội trưởng Vương Đại Lực bỗng trở nên minh mẫn. Anh ta đã dành cả buổi chiều nay để nghiên cứu chi phí xây dựng điểm thanh niên trí thức nhưng dù tính thế nào thì tiền cũng không đủ.

Nhưng Vương Đại Lực còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tô Dĩnh nói trước.

Tô Dĩnh nói: "Trợ cấp? Chị tưởng trợ cấp của nhà nước đủ cho các anh chị tiêu xài bao lâu? Nhà nước cho các anh chị bao nhiêu trợ cấp tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn là không đủ cho các anh chị tiêu đâu! Các anh chị sẽ ở lại đại đội chúng tôi bao lâu vẫn chưa chắc, là một năm, hai năm, ba năm, bốn năm hay năm, sáu năm? Những thanh niên trí thức đầu tiên đến đại đội chúng tôi đã hơn mười năm rồi, đến bây giờ còn chưa đi. Họ từ không biết trồng trọt đến học cách trồng trọt rồi đến khi thành thạo, đến giờ vẫn còn nợ đại đội tiền, mỗi năm còn phải vay lương thực của đại đội mới ăn no được. Trợ cấp đủ cho các anh chị ăn cả đời sao? Không tin thì hỏi Diêu Tam Giang, anh ấy từng ở huyện khác một thời gian, tình hình này rất phổ biến, cả các thôn khác đều biết chuyện này, các anh chị hỏi xem có đúng như vậy không!"