Anh Ngọa Long Diêu Tam Giang vốn đang vui vẻ xem náo nhiệt, vì thanh niên trí thức mới đến đại đội thường dễ gây ra những tình huống dở khóc dở cười, phải mất một thời gian để thích nghi. Năm anh ta mới đến cũng như vậy, chỉ có điều Diêu Tam Giang không ngờ rằng ngọn lửa đầu tiên của đại đội Thanh Sơn lại do một cô bé lợi hại châm lên.
Lúc này các thanh niên trí thức khác đều nhìn về phía Diêu Tam Giang nên Diêu Tam Giang bèn thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
Đại đội trưởng Vương Đại Lực cũng gật đầu lia lịa, cô bé này nói quá đúng! Nói ra tiếng lòng của anh ta! Nói lên hy vọng của anh ta khi tiếp tục làm đại đội trưởng!
Nhưng khi các thanh niên trí thức nghe thấy thật sự là như vậy... thì lòng họ lập tức lạnh đi một nửa...
Họ vốn tưởng rằng xuống nông thôn là để áp dụng kiến thức của mình, giúp đỡ bà con cải thiện cuộc sống và bản thân cũng có thể phát huy sở trường, lẽ ra họ phải là người được đặc biệt tôn trọng và rất có thể diện chứ!
Nhưng nhưng nhưng...
Hóa ra thanh niên trí thức ở nông thôn, đến cả no bụng cũng không được sao?
Lúc này trong lòng các thanh niên trí thức mới chẳng còn chút căm phẫn nào nữa, thay vào đó là sự sốc và lạnh lẽo. Ngay cả cô gái tóc ngắn chải ngược cũng không còn quan tâm đến việc cãi lại Tô Dĩnh, thậm chí cô bé ngốc nghếch từ Hải Thành lại bắt đầu khóc thút thít.
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên rất ảm đạm nhưng Tô Dĩnh đã hoàn thành vai trò "mặt trắng" (người cứng rắn), nhiệm vụ còn lại để cho đại đội trưởng Vương Đại Lực giải quyết là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dĩnh lại ngồi xuống xe la, hành động này cũng gửi tín hiệu cho đại đội trưởng Vương Đại Lực.
Đại đội trưởng Vương Đại Lực với giọng điệu đầy cảm thông, bắt đầu đóng vai "mặt hiền": "Về vấn đề trợ cấp, tôi cần nói rõ với mọi người. Mỗi người các cô cậu có một khoản tiền an cư, sau khi đã trừ phí động viên và chi phí đi lại thì thực tế số tiền về đến tay đại đội chúng tôi chỉ còn lại một trăm đồng."
Vừa nghe đến đây, anh Ngọa Long Diêu Tam Giang vốn từ nãy giờ không mấy quan tâm bỗng nhíu mày.
Diêu Tam Giang ngạc nhiên nói: "Đại đội trước kia của tôi nói rằng không nhận được số tiền này, không nhận được một đồng nào cả. Chúng tôi còn phải ở nhờ nhà dân và hàng tháng phải trả tiền ăn cùng phiếu lương thực."
Cái chuyện này thì sao mà nói được nhỉ, những khoản phí lặt vặt thế này, rốt cuộc trừ đi thế nào thì đại đội trưởng Vương Đại Lực cũng không rõ nên anh ta đã dùng cụm từ "các khoản phí khác" để chỉ điều này, đây quả thật là một cách dùng từ rất tinh tế.
Có một số việc ai cũng hiểu nhưng trong thời đại đặc biệt đầy biến động này, những người dân nhỏ bé chẳng thể làm được gì hơn.
Nhưng điều Diêu Tam Giang ngạc nhiên không phải là việc đại đội trưởng Vương Đại Lực nhận được một trăm đồng mà là việc anh Vương sẵn lòng chi ra một trăm đồng để tiêu vào mỗi thanh niên trí thức.
Diêu Tam Giang gây gổ ở chỗ cũ cũng có lý do, chẳng ai là kẻ ngốc cả, vô duyên vô cớ gây chuyện, anh ta đắc tội với lãnh đạo công xã trước đó nên bị đày qua đây.
Những thanh niên trí thức mới như hiểu ra điều gì nhưng cũng dường như vẫn mơ hồ.
Đại đội trưởng Vương Đại Lực ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tôi quả thật đã nhận được mỗi người một trăm đồng, công xã có chữ ký và dấu tay của tôi, các cô cậu ai có ý kiến gì có thể đến Ủy ban cách mạng kiểm tra. Về số tiền một trăm đồng này, đại đội hiện có kế hoạch dùng để mua nông cụ, xây nhà, mua đồ dùng nhà bếp và các vật dụng sinh hoạt khác cho các cô cậu, thực tế thì chắc chắn là không đủ. Còn về lương thực các cô cậu sẽ ăn trong nửa năm tới, nếu ăn hết thì có thể mượn của đại đội năm nay, nhưng từ năm sau sẽ hạn chế số lượng mượn, vì chính xã viên của chúng tôi cũng không đủ ăn nên không thể cho các cô cậu mượn mãi được..."