Mười đồng một tháng cho chi phí ăn ở nhưng bây giờ là mùa hè, không cần đốt lò sưởi, nếu nhà ai có phòng trống thì chỉ tốn tiền ăn thôi. Hiện giờ rau quả hoang dại rất phong phú, nếu chỉ ăn ngô và rau, không có thịt hay trứng thì mười đồng một tháng chỉ tương đương với ba hào ba một ngày, còn dư khá nhiều. Phần dư này có thể coi như là trợ cấp của đại đội cho hộ gia đình, thật sự rất có lợi.
Hơn nữa thanh niên trí thức sao có thể chịu được việc suốt ngày ăn khoai lang với ngô như dân thôn nên hầu hết họ sẽ "đổi" thức ăn với dân thôn, chẳng hạn như trứng gà, rau tự trồng, thậm chí cả một con gà mái để bồi bổ, thế chẳng phải là một nguồn thu nhập khác cho dân thôn sao.
Mặc dù số tiền nhỏ này có thể không đáng là bao đối với thanh niên trí thức từ thành phố nhưng đối với những nông dân quanh năm không tiết kiệm nổi mười đồng thì đó thực sự là một khoản tiền lớn!
Bốn đứa trẻ trên bàn ăn vừa nghe xong thì giả bộ như thể là lần đầu tiên nghe tin này...
Tô Mậu: "Thêm mười ba người nữa à! Nhiều thế!"
Tô Dĩnh: "Tính cả những người trước đây, lần này thôn mình phải có hơn sáu mươi người rồi nhỉ?"
Tô Thành: "Mười đồng nhiều thật!"
Tô Dụ: "Không tiêu hết nổi!"
Nhưng thực ra lúc này bốn đứa trẻ không hiểu mẹ chúng đang vui về điều gì, vì mấy tin tức này bọn chúng vừa mới nghe Tô Dĩnh kể mà, hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến nhà chúng đâu?
Rồi mẹ Lưu Lan Hương nói tiếp: "Đúng vậy! Mười đồng một tháng đấy! Còn dư thừa nữa! Đại đội nói sẽ ưu tiên cho các gia đình khó khăn và có nhiều phòng trống. Mẹ nghĩ khó khăn và có nhiều phòng trống, chẳng phải là nói nhà mình sao? Thế là mẹ đã đăng ký với tiểu đội trưởng rồi, ông ấy cũng bảo nhà mình rất có khả năng được chọn!"
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "..."
Tô Dĩnh: "Phì!..."
Lưu Lan Hương vội vàng vào bếp lấy giẻ lau để dọn dẹp chỗ canh mà Tô Dĩnh vừa phun ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà lẩm bẩm: "Con bé này, đã mười tuổi rồi mà sao làm gì vẫn còn hậu đậu thế, con nhìn xem, toàn phun ra đầy bàn rồi!"
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "..."
Ừm... Nếu là bọn chúng thì chắc cũng phun ra!
Đúng là sốc mà!
Tô Dĩnh cố gắng giữ bình tĩnh: "Khụ khụ khụ... Mẹ để con tự làm..."
Tiêu rồi, tiêu rồi... Ai sẽ đến ở nhà bọn họ đây? Lỡ mà là một kẻ nhiều chuyện thì sao??? Lỡ mà đứa đó tiết lộ chuyện hôm nay cô không đi học thì sao!!!
Thật là lo lắng quá đi!!!!!!!
Khi nhà Tô Dĩnh ăn xong bữa tối và rửa bát đũa thì loa phóng thanh trong thôn cuối cùng cũng công bố câu trả lời cho vấn đề này.
Chu tẩu tử hội trưởng hội phụ nữ kiêm phát thanh viên "oang oang" nói vài câu là xong việc. Nhà Tô Dĩnh được phân một thanh niên trí thức đến từ Hải Thành, Ninh Quyên, 24 tuổi, cô gái khóc nhè với tóc tết b.í.m ngốc nghếch.
Nhà Tô Dĩnh có một góa phụ trẻ và bốn đứa trẻ con cùng bốn phòng trống ở sân sau, quả thật rất dễ được chọn nhưng người có khả năng được chọn cao nữa chính là nhà đồng chí Ngũ Lỗi bên cạnh.
Đồng chí Ngũ Lỗi, một ông góa 36 tuổi không vướng bận, trong nhà có rất nhiều phòng trống chỉ có một mình ông ở. Nếu không phải sợ rằng phân cho một hộ gia đình hai thanh niên trí thức sẽ được trợ cấp 20 đồng, các hộ khác sẽ không vui thì chắc đại đội đã muốn nhét thêm 7,8, 9 hay 10 thanh niên trí thức vào nhà Ngũ Lỗi rồi. Điều kiện của Ngũ Lỗi quả thật quá phù hợp để tiếp nhận thanh niên trí thức nam.
Người được phân đến nhà Ngũ Lỗi chính là anh Ngọa Long, kẻ cứng cỏi đến từ tỉnh Chiết, Diêu Tam Giang, 22 tuổi. Đại đội phân Diêu Tam Giang về nhà Ngũ Lỗi, ít nhiều cũng vì ông xuất thân là thợ săn, có kỹ năng, đưa Diêu Tam Giang về ở cạnh ông, đại đội trưởng Vương Đại Lực cùng tuổi rất yên tâm.
Kiếp trước, việc sắp xếp Diêu Tam Giang về đại đội Thanh Sơn là chuyện xảy ra vài năm sau, khi đó điểm thanh niên trí thức của đại đội Thanh Sơn đã được xây dựng hoàn chỉnh và đưa vào sử dụng, vì vậy Diêu Tam Giang chưa từng ở trong nhà dân. Nhưng kiếp này Diêu Tam Giang lại đến nhà Ngũ Lỗi, Tô Dĩnh không khỏi cảm thán sự trùng hợp của số phận, anh Ngọa Long còn trở thành hàng xóm của cô nữa!
Và một đối tượng được chăm sóc đặc biệt khác trong thôn còn có gia đình của Tô đại bá.