Thực ra trước đây gia đình Tô đại bá không thuộc diện cần được quan tâm đặc biệt trong thôn vì nhà họ có năm người, chỉ có Tô Đại Điền là còn đi học, còn lại đều có thể tính là người trưởng thành kể cả Tô Đại Trân. Tuy Tô Đại Trân chưa phải là người lớn nhưng cô ta làm việc nhà còn nhiều hơn cả mẹ mình là Tô đại nương.
Nhưng nhưng nhưng...
Từ trước Tết đến giờ, đầu tiên là Tô Đại Nghiệp bị dân thôn đánh gãy xương rồi đến Tô đại nương bị một con cá to đập vỡ xương trong sân nhà mình. Hai người đến giờ vẫn chưa hồi phục, sau này chắc sẽ để lại di chứng. Hiện tại cả hai mẹ con đều nằm trong đội ngũ lao động yếu kém gồm các ông bà già và trẻ em chưa tốt nghiệp tiểu học.
Chưa kể vợ mới cưới của Tô Đại Nghiệp là Cung Thục Trân đã có thai được hơn một tháng rồi, vậy nên nhà Tô đại bá chỉ còn hai người là Tô Đại Trân và Tô đại bá có thể lao động đầy đủ, nhưng họ phải nuôi sáu người rưỡi, nửa người tính là đứa bé chưa sinh.
Vì vậy sau khi tính toán, đại đội kết luận rằng chỉ với số công điểm ít ỏi mà gia đình họ kiếm được thì e là không đủ ăn nên họ cũng được quan tâm đặc biệt.
Tất nhiên, Tô nhị bá không nói gì về chuyện kho vàng nên những người khác trong đại đội bộ không biết rằng Tô đại bá còn có một kho tiền riêng.
Định mệnh thật biết cách trêu ngươi, vì thanh niên trí thức được phân về nhà Tô đại bá lại chính là kẻ lang thang năm nay 21 tuổi, thần trộm năm tháng!
"Thình thình thình..."
Lúc này ngoài cổng nhà Tô Dĩnh vang lên ba tiếng gõ cửa rất yếu ớt.
Tô Dĩnh nghiến răng. Cô bé tóc tết b.í.m khóc nhè... Nữ thanh niên trí thức 24 tuổi đến từ Hải Thành... Cô ta đã ở với mình suốt nửa ngày nay, nghe mình ba hoa suốt cả buổi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta cô ta cô ta...
Cô ta đến gõ cửa rồi!
Sau khi các thanh niên trí thức mới đến thôn Thanh Sơn, đại đội trưởng Vương Đại Lực đã gọi những thanh niên trí thức cũ trong thôn đến. Hai nhóm người đơn giản làm quen với nhau ở sân phơi lúa, sau đó Vương Đại Lực đã thông báo về lịch trình ngày mai và bắt đầu phân chia chỗ ở cho 13 thanh niên trí thức mới.
Lúc mới đến, các thanh niên trí thức mới đương nhiên là mù mờ, không biết nhà ai ở đâu. Để tăng cường giao lưu giữa thanh niên trí thức cũ và mới, đại đội trưởng Vương Đại Lực còn sắp xếp những thanh niên trí thức cũ đáng tin cậy dẫn đường và đưa từng người một đến nhà các hộ dân trong thôn.
Vương Đại Lực thật sự rất quan tâm đến cô bé khóc nhè Ninh Quyên, đặc biệt tìm đến Lưu Dương, một nữ thanh niên tri thức có uy tín trong nhóm thanh niên trí thức cũ cùng một nam thanh niên khác để đưa Ninh Quyên đến nhà Tô Dĩnh.
Trên đường đi, Lưu Dương đã giới thiệu sơ qua với Ninh Quyên những điều cần chú ý khi mới đến, chẳng hạn như không được tùy tiện hái rau trong ruộng riêng của người khác. Nam thanh niên thì chủ động xách hành lý cho Ninh Quyên.
Lưu Dương nói: "Các cô cậu đến đại đội này đúng là may mắn. Mặc dù đại đội này ở rất xa xôi, đi Cung Tiêu Xã không tiện nhưng mấy cán bộ đại đội đều là những người chính trực. Các cô cậu mới đến chắc chưa biết, nếu gặp phải cán bộ đại đội có vấn đề về đạo đức thì những nữ thanh niên tri thức như chúng ta sẽ là người đầu tiên gặp rắc rối, nhất là những người xinh đẹp..."
Lưu Dương nói rất kín đáo nhưng Ninh Quyên vẫn hiểu được ý trong lời cô ấy, vì vấn đề này rất nhạy cảm.
Ninh Quyên dùng tay phải che miệng, sững sờ nói: "Họ dám sao... Họ không sợ có người tố cáo lên Ủy ban Cách mạng sao?"
Lưu Dương nhìn Ninh Quyên một cách đầy ẩn ý: "Đây là địa bàn của họ, không biết gia đình họ đã sống ở đây qua bao nhiêu thế hệ, các mối quan hệ bên trong phức tạp lắm, những người ngoài như chúng ta rất khó nắm rõ..."