Lý đại thẩm há to miệng mà gào: "Ông ơi! Mau ra mà xem! Nhà mình lại bị trộm nữa rồi! Cả nhà đâu rồi, con cả, con dâu, con hai, con ba! Mau ra đây!"
À, thực ra lần này lời thoại có thay đổi một chút, vì con trai cả nhà Lý đại thẩm mới cưới vợ vào cuối năm ngoái.
Sáng sớm giữa tháng sáu không lạnh cũng không nóng, trong làn gió nhẹ mát rượi còn thoang thoảng hương cỏ và đất nhưng vào buổi sáng đẹp trời thứ Tư như vậy,"trùm" của nhóm thanh niên tri thức mới – Diêu Tam Giang lại bị đói đến mức tỉnh giấc.
Hôm qua Diêu Tam Giang là một trong những người đến thôn cuối cùng và được đưa vào nhà dân. Khi được hai trí thức cũ dẫn đến nhà Ngũ Lỗi, trời đã hơn mười giờ đêm.
Nhà Ngũ Lỗi quả thật nhiều phòng trống. Ông bảo Diêu Tam Giang tự chọn phòng và anh ta đã chọn một căn phòng trống ở sân trước.
Sau đó Diêu Tam Giang châm một điếu thuốc ngồi trước cửa phòng hút. Ngũ Lỗi từ bếp mang ra cho anh ta hai chiếc bánh ngô và một đĩa rau trộn.
Ngũ Lỗi nói: "Ăn xong thì tự rửa bát đũa nhé, có làm được không?"
Diêu Tam Giang ngẩng đầu, liếc nhìn người đàn ông nông thôn to khỏe này một cách trêu chọc, gật đầu cười nhẹ.
Diêu Tam Giang nghĩ Ngũ Lỗi sẽ dặn dò thêm điều gì đó. Trước đây những người nông dân mà anh ta ở cùng thường vừa tò mò vừa đề phòng anh ta, đồng thời cũng muốn kiếm chút tiền từ anh ta nhưng toàn bộ tiền của Diêu Tam Giang đều đã dùng để mua t.h.u.ố.c lá khiến cho nguyện vọng của chủ nhà trước đó không thành rồi họ cũng không làm phiền anh ta nữa.
Nhưng phản ứng của Ngũ Lỗi lại hoàn toàn ngoài dự đoán. Ông thấy Diêu Tam Giang gật đầu là xoay người đi thẳng vào nhà chính và đóng cửa ngủ luôn.
Diêu Tam Giang chờ đợi một lúc, thấy người nông dân này thực sự đã vào trong nhà, đóng cửa ngủ bèn lớn tiếng hỏi: "Còn gì cần dặn dò không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngũ Lỗi nghe rất rõ, dù cách một bức tường và cửa sổ vẫn nghe thấy câu hỏi của Diêu Tam Giang.
Ngũ Lỗi nói: "Đừng gây rối, tôi không thích phiền phức."
Diêu Tam Giang hơi ngẩn ra rồi nhấc điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay, quay vào phòng ăn.
Nhưng điều mà Diêu Tam Giang không biết, thật ra người nông dân này cũng muốn kiếm chút tiền từ anh ta nhưng giá trị của anh ta đã sớm được định giá rõ ràng.
Trong mắt Ngũ Lỗi, toàn bộ con người của Diêu Tam Giang chỉ đại diện cho một thông tin – mỗi tháng mười đồng, có thể kiếm được hai hoặc ba tháng.
Đêm trôi qua nhanh chóng, Diêu Tam Giang là một chàng trai trẻ khỏe mạnh, hai chiếc bánh ngô từ tối qua có thể làm gì được, sáng sớm khi trời vừa hửng sáng, anh ta đã bị đói đến mức tỉnh giấc. Hôm qua toàn bộ tiền của anh ta đã dùng để mua t.h.u.ố.c lá ở Cung Tiêu Xã nên bây giờ trong người chẳng còn lại gì.
Hôm qua Diêu Tam Giang không cởi quần áo khi ngủ. Sáng sớm vừa mở mắt, anh ta đã đẩy cửa ra ngoài. Anh ta nhìn thấy Ngũ Lỗi đang cho heo con ăn bèn hỏi: "Vị đại ca này, sáng mình mấy giờ ăn cơm vậy, tôi đói rồi."
Đúng vậy, mặc dù đã ở nhờ nhà người ta nhưng hai người đàn ông cứng rắn này vẫn chưa giới thiệu tên cho nhau.
Ngũ Lỗi nói: "Tôi là Ngũ Lỗi, mấy giờ ăn thì tôi không biết, phải đợi bên hàng xóm. Tôi không nấu ăn một mình, cô bé hàng xóm nấu giúp tôi, khi nào tôi sửa nhà, làm việc nặng thì trả lại. Cha cô bé mất từ năm ngoái."
Lý do này là Ngũ Lỗi đã bàn với Tô Dĩnh trước đó. Tô Dĩnh sợ rằng việc hai nhà thường xuyên ăn chung sẽ khiến ai đó biết mà đàm tiếu, Lưu Lan Hương nghe sẽ không thoải mái. Chính vì thế sau mùa xuân, Tô Dĩnh kéo Ngũ Lỗi và Tôn đại nương hàng xóm lên nhà Vương Đại Lực để làm rõ chuyện này.
Trời nóng, Ngũ Lỗi sống một mình không cần đun bếp thường xuyên mà lại phải nấu hai đến ba bữa một ngày thì thật bất tiện. Do đó Vương Đại Lực và Tôn đại nương cùng làm chứng cho hai gia đình.
Sau này Ngũ Lỗi sẽ phụ giúp sửa chữa nhà cửa cho nhà Tô Dĩnh và cung cấp một lượng củi nhất định cho mùa đông. Lượng củi họ cần vào mùa đông rất nhiều, một phụ nữ cùng vài đứa con tích trữ ngần ấy củi quả là vất vả, vì vậy Ngũ Lỗi sẽ đưa lương thực hàng tháng cho nhà Tô Dĩnh, còn Tô Dĩnh chịu trách nhiệm nấu cơm cho Ngũ Lỗi mỗi ngày.