Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 374



Thực ra Mã thẩm được đưa về nhà nhưng ông Tống thì không chịu để Vương Linh vào nhà. Ông ấy nói rằng vợ chồng ông đã già, không thể dọn dẹp nhà cửa được nữa.

Ông Tống đứng chắn ngay cửa nhà, kiên quyết không cho Vương Linh vào, vừa khóc lóc cầu xin đại đội trưởng Vương Đại Lực: "Đại đội trưởng, nhà tôi xin trả lại tiền cho đại đội được không? Thật sự là không chịu nổi cô ta nữa. Ông xem, cô ta thế này rồi, nếu về nhà mà không tắm rửa sạch sẽ thì chăn đệm của nhà tôi có dùng được nữa không? Con gái lớn và con gái thứ hai của chúng tôi còn mang cháu ngoại về ngủ trên giường nữa..."

Đại đội trưởng Vương Đại Lực hiểu rõ nỗi lo của ông Tống, cuối cùng đại đội thu lại mười đồng tiền mà bà Tống mới nhận chưa kịp ấm tay và cộng thêm 8 điểm công cho bữa ăn và chỗ ở tối qua. Sau đó mọi người thu dọn đồ đạc của Vương Linh, đóng gói và chuyển thẳng đến nơi ở của các trí thức cũ.

Thực ra nơi ở của đám trí thức cũ cũng đã hết chỗ nhưng điểm sinh hoạt trí thức mới đang được xây dựng. Vương Linh có thể trải chiếu nằm tạm dưới đất, dù sao hôm nay cô ta cũng gây ra chuyện thế này, chắc chắn không còn nhà nào trong thôn muốn nhận cô ta nữa.

Thế là những trí thức nữ mới và cũ, đặc biệt là những người có trách nhiệm như Lưu Dương và Vệ Hồng được đại đội cho nghỉ nửa ngày có trả công để giúp Vương Linh tắm rửa sạch sẽ.

Dĩ nhiên lần này cả điểm công thưởng cho những người can ngăn đánh nhau hay điểm công trả cho ông Tống và bà Tống hay điểm công cho những cô trí thức nữ tắm rửa cho Vương Linh, tất cả đều sẽ được tính vào điểm công của Vương Linh và Mã thẩm.

Mặc dù quá trình của sự việc khá phức tạp nhưng nguyên nhân không có gì phức tạp, đại đội trưởng Vương Đại Lực nhanh chóng nắm rõ tình hình. Mã thẩm, Vương Linh và bà thím lan truyền tin đồn đều bị phê bình rất nghiêm khắc.

Tuy nhiên bà thím lan truyền tin đồn đã cố gắng giúp các thanh niên tri thức mới giải thích nên được coi là có công chuộc tội, chỉ bị phê bình miệng mà không bị phạt điểm công.

Từ đó đại đội Thanh Sơn ra một quy định mới...

Sau này trong giờ làm việc, bất kỳ ai, dù là đi vệ sinh lớn hay nhỏ cũng phải cách người khác ít nhất 10 mét và không được phép trò chuyện, xong việc phải quay lại ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu bị phát hiện vi phạm, đại đội sẽ thực hiện hình thức phạt nghiêm khắc...

Đại đội trưởng đứng trên bục cao ở sân phơi thóc và kể lại sự việc hôm nay ba lần!

Tối hôm đó sau khi tan ca, không biết là do tâm lý hay thật sự có vấn đề mà dường như cả thôn Thanh Sơn đều ngập trong một mùi hương khó tả, mang màu sắc của "vàng". Dù thế nào, lượng lương thực tiêu thụ cho bữa tối của các gia đình đều giảm mạnh.

Tuy nhiên không ăn thì không được, nếu không đến nửa đêm đói lắm nên dù ít cũng phải ăn chút đỉnh.

May mắn thay, nhà Tô Dĩnh và nhà Ngũ Lỗi cách xa trung tâm thôn, càng cách xa nhà của đám trí thức cũ và nhà Mã thẩm nên hầu như không có mùi. Vài đứa trẻ khi về nhà ăn tối đều ăn rất ngon lành.

Có lẽ vì nghe kể lại từ người khác thì nhẹ hơn nhiều so với chứng kiến tận mắt nên tâm lý của bọn trẻ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Mấy đứa trẻ thì không sao, Lưu Lan Hương vẫn còn ăn được kha khá nhưng Ninh Quyên thì không.

Ninh Quyên chẳng ăn nổi một chút nào trong bữa tối, ăn gì là nôn nấy, thậm chí uống nước cũng nôn, cả người gần như kiệt quệ, chỉ có thể nằm trên giường rên rỉ đầy thương cảm.

Trước đây Tô Dĩnh nghĩ rằng mẹ cô là người hay khóc nhất trên đời nhưng giờ thì cô thay đổi suy nghĩ. Cô cảm thấy Ninh Quyên mới là số một trong "hội khóc nhè", hoàn toàn là top đầu, không ai có thể vượt qua.

Có lẽ lũ trẻ đã quá quen với tiếng "hu hu hu" rồi, ôi, cả nhà hàng xóm Tôn đại nương cũng khá quen vì năm ngoái Lưu Lan Hương cũng từng khóc lóc vô cớ một thời gian. Nhưng dù sao những người cảm thấy khó chịu nhất chính là ba con ch.ó nhỏ của nhà Tô Dĩnh và Ngũ Lỗi.