Lũ chó có thính giác cực kỳ nhạy bén, giờ chúng không dám ra phía sau vườn nhà Tô Dĩnh nữa. Tiểu Ngũ và Tiểu Lục kiên quyết không chịu về nhà, dù ai gọi cũng không về, nhất định phải nằm ép sát vào góc tường nhà Ngũ Lỗi bên cạnh Tiểu Hổ.
Ba con ch.ó giờ đã cao đến n.g.ự.c Ngũ Lỗi khi đứng thẳng, thân hình chúng rất to lớn, có móng vuốt và răng nanh sắc nhọn nhưng giờ chúng vẫn co rúm lại với nhau, run rẩy như khi còn nhỏ.
Và cùng chen chúc với ba con ch.ó này chính là trùm của nhóm trí thức mới – Diêu Tam Giang.
Diêu Tam Giang không sợ chó, hoàn toàn không sợ nhưng anh ta sợ "người khóc nhè".
Có lẽ đúng là "vật gì cũng có thứ khắc chế", giờ đây toàn thân Diêu Tam Giang như bị gắn điện, ngứa ngáy vô cùng, trong lòng lại xen lẫn chút sợ hãi.
Trước đây khi đánh nhau, Diêu Tam Giang cũng từng nghe nhiều tiếng khóc nhưng chưa bao giờ nghe tiếng khóc nào giống như tiếng của Ninh Quyên... như tiếng của một con ma nữ... Diêu Tam Giang sợ lắm!
Sau bữa tối, trời bắt đầu tối dần, Diêu Tam Giang không thể chịu đựng nổi nữa.
Anh ta đi gõ cửa phòng khách nhà Ngũ Lỗi, giọng nói đầy chân thành và bất lực: "Anh Ngũ, anh nghỉ chưa?"
Do chuyện xảy ra buổi sáng, lòng tin và thiện cảm của Diêu Tam Giang đối với Ngũ Lỗi đã tăng lên rất nhiều. Vì vậy khi gặp phải chuyện không thể giải quyết bằng cách đánh nhau, Diêu Tam Giang tìm đến Ngũ Lỗi để xin giúp đỡ.
Thực ra Diêu Tam Giang đã nghĩ đến hàng ngàn lần việc xông vào vườn sau nhà Tô Dĩnh để đánh Ninh Quyên một trận nhưng dù nghĩ thế nào, kết quả cuối cùng cũng là Ninh Quyên sẽ khóc nhiều hơn... Nên anh ta không còn cách nào khác.
Ngũ Lỗi từ trong phòng khách đáp lại ngay: "Chưa."
Giọng của Ngũ Lỗi vẫn lạnh lùng khiến Diêu Tam Giang có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến việc mạng sống quan trọng hơn, còn thể diện là chuyện nhỏ, Diêu Tam Giang xoay một vòng tại chỗ để lấy tinh thần rồi nhanh chóng hỏi tiếp: "Anh Ngũ, có cách nào làm cô ta đừng khóc nữa không? Khóc đến mức tôi nhức cả đầu..."
Ngũ Lỗi vẫn đáp lại rất nhanh: "Không."
Đại ca đáng thương Diêu Tam Giang: "..."
Hu hu hu...
Ngũ Lỗi lại bổ sung: "Nghe quen rồi thì cũng ổn thôi."
Ừm, năm ngoái ông cũng đã từng như vậy, sau đó nghe quen rồi thì thấy cũng ổn, không vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diêu Tam Giang: "..."
A a a a a!!!
Nửa tiếng sau, Ninh Quyên vẫn chưa có dấu hiệu ngừng khóc, Diêu Tam Giang ngoài sân thì sắp cào đất đến nát ra rồi, còn Ngũ Lỗi trong nhà cũng đã chịu đựng đến giới hạn cuối cùng.
Năm ngoái, dù Lưu Lan Hương hay khóc nhưng bà thường không khóc quá nửa tiếng!!
Lưu Lan Hương là như vậy, tuy dễ khóc "hu hu" nhưng bà không hay bám riết vào một chuyện mà không buông, tính bà dễ dàng nghĩ thông suốt.
Cuối cùng Ngũ Lỗi không thể chịu đựng thêm nữa,"rầm" một tiếng, ông đẩy cửa phòng khách mở toang ra.
Ngay khoảnh khắc đó, khí thế của Ngũ Lỗi bỗng như tăng vọt lên 2 mét 8, ánh mắt của ba con ch.ó và một người ngoài sân sáng bừng lên!
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Hổ và Diêu Tam Giang cùng nghĩ: "Anh ấy... người đàn ông này cuối cùng cũng ra tay rồi sao!!!"
Sau đó Ngũ Lỗi siết chặt dây lưng, buộc chặt ống quần và cổ tay áo bằng dây để tránh bị muỗi đốt rồi hỏi ba con ch.ó và Diêu Tam Giang: "Có muốn lên núi đi dạo không?"
Ba con ch.ó và một người: "..."
Chỉ có thế thôi sao... ?
Mà cũng được!
Ngũ Lỗi dẫn theo bốn "đàn em" nhanh chóng rời nhà. Còn bên kia, nhà Tô Dĩnh cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
Tô Dĩnh sợ rằng hàng xóm sẽ kéo đến tìm họ, cô cũng sợ rằng Ninh Quyên sẽ khóc đến chết...
Tô Dĩnh bưng một bát nước ấm, đi đến gõ cửa sau nhà: "Chị Ninh? Chị Ninh?"
Ninh Quyên nức nở: "Vào... vào đi... hu hu hu..."
Tô Dĩnh bưng nước bước vào, lập tức chuyển chủ đề: "Chị Ninh, quần áo chị mặc hôm nay đã ướt sũng mồ hôi rồi, chị có muốn rửa ráy không? Không rửa thì ngày mai sẽ thối đó."
Tô Dĩnh bỏ qua việc giải thích, bởi nếu việc giải thích có thể xua tan nỗi buồn của một "người khóc nhè" thì thế giới này đã không cần đến cảnh sát rồi!
Ninh Quyên đỏ mắt, nói: "Chị... chị không còn bộ quần áo nào khác nữa... Mấy bộ còn lại đều là... hu hu... quần áo mà mặc ra ngoài sẽ bị người ta mắng hu hu hu..."