Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 377



Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong khi đám trí thức mới đang cố gắng thích nghi với cuộc sống khó khăn ở nông thôn thì một Chủ nhật vui vẻ lại đến.

Dù Chủ nhật, người lớn vẫn phải ra đồng làm việc nhưng trường học thì được nghỉ và lũ trẻ có thể hoặc đi lên núi kiếm những "kho báu" hoặc ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Đó đều là những giây phút thư giãn tuyệt vời.

Với lũ trẻ nhà Tô Dĩnh, hôm nay đặc biệt vui vẻ vì chị cả của chúng lại chuẩn bị lên công xã để mua hàng.

Mặc dù Tô Dĩnh và Tô Dụ nói là lên công xã để mua đồ cho Ninh Quyên cũng như mua thêm 20 cân vải vụn cho gia đình – điều này đã được bàn với Lưu Lan Hương từ trước – nhưng Tô Mậu và Tô Thành biết chắc chắn rằng chị của chúng sẽ lén mua thêm đồ ăn ngon về nên hân hoan ra mặt!

Sáng nay Tô Dĩnh và Tô Dụ cũng dậy rất sớm, khoảng hơn 6 giờ là đã khởi hành.

Thực ra Ninh Quyên cũng muốn đi theo. Cô ấy không sợ bị trừ điểm công, có thể xin nghỉ nhưng Ninh Quyên nghĩ rằng đi một chuyến lên công xã còn mệt hơn cả làm việc ngoài đồng... Nó mệt đến mức có thể khiến cô ấy như mất nửa cái mạng.

Chỉ có Tô Dĩnh và Tô Dụ, hai đứa trẻ vốn năng động nên tốc độ đi lại khá nhanh.

Hai chị em dốc hết sức lực, gần 10 giờ sáng thì đã tới được công xã.

Tô Dĩnh và Tô Dụ không vào thẳng Cung Tiêu Xã để mua gạo và thịt cho Ninh Quyên, mà đầu tiên ghé qua nhà Triệu lão thái để mua vải vụn. Tiện thể hai chị em cũng dò hỏi xem có ai có xe đẩy tay và có thể nhận một đơn hàng nhỏ để giao hàng về thôn của họ hay không, vì cả trăm cân lương thực thì hai chị em không thể nào mang về được.

Tiền vận chuyển thì sẽ do Ninh Quyên trả, chị ta có tiền mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Triệu lão thái lại mang đến cho Tô Dĩnh và Tô Dụ một tin tức chấn động: Chợ đen đã mở cửa sớm hơn mấy ngày.

Thế là hai chị em suy nghĩ xem liệu có thể tìm được Lưu Đại Xuyên hoặc Chung Thuận không, nếu họ có mặt thì chẳng cần mạo hiểm tìm ai khác nữa.

Khi Tô Dĩnh và Tô Dụ lợi dụng quan hệ để tiết kiệm phí vào chợ đen và đi vào chợ qua sân sau nhà Triệu lão thái, cuối cùng họ cũng tìm được Lưu Đại Xuyên ở đúng chỗ quen thuộc, ngay đầu hẻm phía Tây.

Tô Dĩnh vốn định nói vài câu xã giao nhưng Lưu Đại Xuyên lại lập tức mang đến cho cô một tin tức còn sốc hơn nữa:

Chợ đen ở huyện vừa phát hiện có vụ làm giả vàng thỏi.

Nghe được tin tức này, cả Tô Dĩnh và Tô Dụ đều vô cùng kinh ngạc.

Tô Dĩnh ngay lập tức nghĩ đến đống vàng giả ở nhà Tô đại bá, chính cô là người đã thay thế nó. Cô vốn tưởng rằng đến những năm 80 thì mới có khả năng bị lộ, nhưng lẽ nào... không phải là nhà Tô đại bá quá tiêu xài hoang phí sao? Chẳng lẽ lớp vàng gạch bên trên cũng không đủ cho họ tiêu xài?

Tô Dụ cũng rất kinh ngạc nhưng điểm khiến Tô Dụ kinh ngạc lại không giống với Tô Dĩnh. Cậu không hiểu rõ mạch chuyện như Tô Dĩnh nhưng Tô Dụ rất thông minh, cậu đã đoán được phần lớn câu chuyện, đặc biệt là lần chị mình lẻn vào hầm nhà Tô đại bá, chính cậu đã đứng canh gác cho chị.

Điều Tô Dụ lo lắng là liệu chuyện này có bị phát hiện bởi chính quyền địa phương hay không rồi họ sẽ truy đuổi gia đình mình chăng? Tô Dụ không muốn đánh mất cuộc sống tốt đẹp hiện tại!

Nhưng may mắn thay, những lời tiếp theo của Lưu Đại Xuyên đã khiến chị em nhà Tô yên lòng.

Lưu Đại Xuyên nói: "Hai ngày trước, chợ đen ở xã mình chưa mở, chú đã lên chợ đen ở huyện. Ở đó có một ông lão đến bán vàng, giọng ông ta nghe giống như là người ở gần đây. Ông ta bán ra mấy viên vàng gạch nặng tầm một lạng, còn là loại từ thời xưa đúc, không phải loại vàng thỏi nhỏ. Ban đầu đối tác của chú giao dịch với ông ta nhưng vì số tiền quá lớn nên đối tác không dám tự mình làm một mình, kéo chú và một đối tác khác cùng hợp tác thực hiện vụ mua bán này."