Bộ quần áo rách nát vá chằng vá đụp và đôi giày tã tời mà Ninh Quyên đang mặc vốn không phải là của cô ấy. Đó là bộ đồ cô ấy lén mua từ những người trên tàu hỏa, sau khi bị những cô trí thức trẻ cùng toa cười nhạo, nói cô ấy trông như tiểu thư nhà tư sản. Ninh Quyên không chịu nổi nên đã mua.
Nếu giặt bộ đồ này, Ninh Quyên thật sự không còn bộ nào khác để thay. Những bộ quần áo trước đây của cô ấy đều có chất liệu tốt và kiểu dáng rất thời thượng, chỉ cần mặc lên tàu đã bị người ta nói, chưa kể đến việc mặc khi ra đồng làm việc.
Ninh Quyên không thể ngờ rằng những bộ quần áo mà trước đây khi bố mẹ cô ấy còn khỏe mạnh, mọi người đều khen là đẹp và sang trọng giờ đây lại trở thành thứ mà người khác dùng để mắng mỏ.
Ninh Quyên sợ hãi, dần dần cô ấy cũng nhận ra rằng có lẽ đây không phải là quần áo mà người bình thường mặc.
Nhưng một khi sự chú ý của Ninh Quyên bị chuyển hướng sang việc khác, sự việc "màu vàng" hôm nay dần dần bị cô ấy quên lãng. Thậm chí trong khi suy nghĩ, cô ấy còn cầm lấy bát nước ấm mà Tô Dĩnh đưa đến và bắt đầu "uống ừng ực".
Tô Dĩnh nhìn dáng vẻ cô ấy uống nước gấp gáp như vậy, thầm thở dài. Cuối cùng thì cũng ngừng "hu hu" rồi.
Tô Dĩnh hỏi: "Quần áo của chị đâu? Để em xem qua nhé."
Ninh Quyên đặt bát nước xuống, ngoan ngoãn kéo chiếc túi lớn của mình ra, mở miệng túi để Tô Dĩnh nhìn.
Tô Dĩnh nhìn sơ qua đã hiểu ngay. Trời ơi, đúng là không thể mặc được! Mới đầu thập niên 70 thôi mà... Những bộ quần áo trong túi toàn là lụa, kim tuyến lấp lánh, nhìn là biết không phải đồ có thể mua ở chợ bình thường, cảm giác như... như là quần áo từ Hương Cảng hoặc nước ngoài gửi về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dĩnh nghĩ một lúc rồi nói: "Những bộ này chị tuyệt đối đừng lấy ra cho người khác xem nữa. Nếu gặp phải ai muốn gây sự, chị chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Để thế này đi, em sẽ dẫn chị sang nhà Tôn đại nương bên cạnh, xem xem bà ấy có bộ quần áo cũ nào dư không. Chị cứ bỏ tiền ra mua luôn từ bà ấy, đừng tiếc tiền, cho thêm vài hào nữa cũng được. Nãy giờ chị "hu hu" làm phiền mọi người rồi, em chắc trong lòng Tôn đại nương còn đang bực bội đấy. À, mà đúng rồi, chị chắc không tiếc tiền đâu nhỉ, vậy lát nữa chị đừng nói gì cả, để em nói với Tôn đại nương."
Ninh Quyên nghe thế bèn đồng ý ngay, lập tức đứng dậy và bắt đầu chỉnh sửa lại hai b.í.m tóc đen nhánh của mình.
Tô Dĩnh không yên tâm bèn dặn thêm: "Chuyện bỏ tiền ra mua quần áo, chị đừng kể cho ai khác nghe. Nếu có ai hỏi thì cứ nói là mượn của người ta rồi sau này phải trả lại. Hiểu chưa?"
Thực ra nếu Lưu Lan Hương có bộ quần áo cũ nào dư ra để đổi cho Ninh Quyên thì là tốt nhất nhưng Lưu Lan Hương cũng không có. Bà chỉ có đúng hai bộ quần áo mùa hè để thay nhau, mà một bộ còn được vá từ những mảnh vải nhỏ hồi mùa đông năm ngoái.
Ninh Quyên gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi, các thím tốt bụng cho chị mượn mà. Các thím đều là người tốt cả!"
Tô Dĩnh không nói gì. Cô thấy lúc này Ninh Quyên trông khá lanh lợi, vậy mà sao lúc nãy lại có vẻ cố chấp đến thế? Như một khúc gỗ, không đá một cái thì không động đậy nhưng khi đã nhắc nhở vài câu, chị ta lại rất nghe lời.
Vậy rốt cuộc là chị ta ngốc thật hay không ngốc? Thật là kỳ lạ.
Có lẽ là người có đầu óc nhưng không thường xuyên sử dụng.
Sau đó Tô Dĩnh dẫn Ninh Quyên sang nhà Tôn đại nương hàng xóm và nhà chị dâu họ Tống ở đối diện.
Ninh Quyên rất hào phóng, tính tình lại mềm mỏng, dễ nói chuyện, cười lên thì ngọt ngào nên nhanh chóng chiếm được cảm tình của hai bà thím. Nhờ vậy cô ấy dễ dàng có được hai bộ quần áo cũ đầy vết vá. Tuy nhiên lý do chủ yếu là vì Ninh Quyên rất hào phóng, đưa ra nhiều tiền và phiếu vải nên cả Tôn đại nương và Tống tẩu tử đều có thể thêm tiền vào mua vải mới để may quần áo. Đối với những người nông dân hầu như không có nguồn cung phiếu vải, đây là điều vô cùng quý giá.