Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 383



Thực ra Tô Dĩnh đã biết cha mẹ của Ninh Quyên đều đang bị gửi đi lao động cải tạo ở nông trường, nhưng cụ thể là nông trường nào thì cô không rõ. Dù sao thì cô vẫn phải tỏ vẻ như mình không biết gì.

Lần này Ninh Quyên không khóc nữa nhưng toàn thân toát ra một nỗi buồn. Cô ấy nói: "Cha mẹ chị ở nơi khác... chịu khổ rồi."

Từ sâu thẳm trong lòng, Ninh Quyên không nghĩ rằng cha mẹ mình là người xấu. Cô ấy cũng không hiểu tại sao cha mẹ cô ấy, những người làm việc rất tận tụy lại bị đưa đi lao động cải tạo.

Ninh Quyên không muốn thừa nhận rằng cha mẹ mình đang phải cải tạo vì cô ấy cảm thấy nếu nói ra điều đó thì như thể cô ấy đang thừa nhận cha mẹ mình có tội. Đây là sự cứng đầu cuối cùng của cô nàng tiểu thư yếu đuối.

Tô Dĩnh không hỏi thêm mà hướng dẫn cô ấy tự suy nghĩ: "Chị nhìn xem, chị lớn thế này rồi, chẳng lẽ không muốn giúp cải thiện cuộc sống của cha mẹ sao? Ở đây tuy nghèo nhưng ở đây cũng gần núi. Em đã nhiều lần thấy các trí thức lên núi hái nấm sau giờ tan học. Chị có thể tiêu tiền dễ dàng như vậy là nhờ có nhà em giúp chị vận chuyển đồ đạc. Nếu sau này nhà em không giúp chị nữa thì sao? Nếu sau này Lưu Đại Xuyên không muốn làm việc này cho chị nữa thì sao? Chị hãy tự suy nghĩ đi. Ai biết khi nào chị mới có thể trở về thành phố? Chị phải học cách chuẩn bị cho tương lai của mình."

Dường như Ninh Quyên bắt đầu suy nghĩ theo lời Tô Dĩnh nên cô ấy không nói thêm nữa. Tô Dĩnh cũng mệt mỏi, cả ngày trời chưa ăn gì.

Tô Dĩnh nói: "Chị cũng có thể nhận ra gia đình em là gia đình dễ nhất. Nhưng vài tháng nữa các chị sẽ chuyển đến điểm tập trung của trí thức mới, lúc đó mọi người sẽ ngủ chung trên giường tập thể. Chị có còn muốn tích trữ nhiều gạo trắng, bột mì và quần áo đẹp như thế không? Lúc đó có thể bị ăn trộm, có thể bị tố cáo, không biết liệu chuyện đó có liên lụy đến cô chú và cha mẹ chị không nhưng đừng đánh giá thấp sự xấu xa của con người. Chị xem, ngay cả em, một đứa bé mười tuổi còn biết điều đó. Chị là người lớn hai mươi mấy tuổi mà lại không biết, có phải trước đây chị chẳng bao giờ suy nghĩ gì không? Chị tự suy nghĩ kỹ đi, em phải đi ăn cơm đây."

Nói xong Tô Dĩnh quay lại sân trước, trong nhà chỉ còn lại Ninh Quyên ngồi trên giường ngây người.

Một lát sau, đột nhiên nghe "bốp" một tiếng, ngọn đèn dầu tắt ngấm, căn phòng nhanh chóng trở nên tối đen.

Ninh Quyên sững người một lúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Sau đó cô ấy lấy ra túi đựng quần áo của mình, lấy hết những bộ quần áo đẹp ra và trải lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo mà cô ấy quý trọng một hồi lâu, Ninh Quyên chạy ra sân trước tìm Tô Dĩnh.

Ninh Quyên nói nhỏ: "Đại Nha... Đại Nha, em có thể đến đây một lát không..."

Tô Dĩnh đã chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải đi học.

Ninh Quyên ấp úng: "Chị... chị muốn nhờ em giúp sửa lại quần áo của chị, xem liệu có thể biến những bộ quần áo cũ của chị thành đồ mặc ở nhà hay đồ có thể mặc thường ngày không..."

Tô Dĩnh thở dài, cô gái này thật sự cần phải có người thúc đẩy thì mới chịu làm gì đó.

Nhưng vẫn còn làm được, điều đó có nghĩa là chị ta không hoàn toàn ngốc nghếch.

Tô Dĩnh nói: "Ngày mai em còn phải đi học, phải dậy sớm. Giờ em phải đi ngủ rồi, ngày mai giúp chị làm nhé?"

Nghe xong, ánh mắt của Ninh Quyên sáng rực lên: "Được thôi, cảm ơn em, Đại Nha!"

Tô Dĩnh lắc đầu, như một chú mèo con yếu ớt.

Sau khi Ninh Quyên quay về phòng, Tô Dĩnh đóng cửa phòng khách.

Lưu Lan Hương hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tô Dĩnh đáp: "Chị ấy nhờ con sửa lại quần áo, bảo rằng quần áo cũ của chị ấy quá nổi bật, không dám mặc ra ngoài."