Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 384



Lưu Lan Hương thở dài. Bà chỉ là một phụ nữ nông thôn, không hiểu biết nhiều cũng không rõ tại sao những đứa trẻ thành phố này lại phải chịu khổ ở nông thôn. Bà chỉ hy vọng cuộc sống này sớm kết thúc.

Cậu bé lớp hai Tô Mậu cố bắt chước mẹ, giả bộ như người lớn: "Hừ hừ..."

Cậu bé Tô Thành cũng bắt chước anh trai: "Hừ hừ hừ..."

Tô Dụ nói: "Buồn ngủ quá, đi ngủ thôi!"

Tô Dĩnh nói: "Đi ngủ nào, không ai được nói nữa, ai nói nữa thì sáng mai chịu trách nhiệm nấu cơm!"

Tô Mậu chưa biết nấu ăn lập tức bặm chặt miệng.

Tô Thành cũng chưa biết nấu ăn, vùi mặt vào gối, thậm chí không dám thở mạnh.

Tô Dụ hài lòng, rất nhanh đã bắt đầu ngáy nhẹ.

Trong những ngày sau đó, Ninh Quyên quả thật đã cải thiện rất chậm nhưng rất nỗ lực sửa chữa những thói quen xấu của mình.

Cô ấy lên núi hái vài bó rau dại, hái những loại nấm nhỏ đẹp nhưng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả dòng họ, học cách nhóm lửa nấu ăn, học cách tự giặt quần áo, chải giày... đủ thứ kỹ năng sinh hoạt.

Qua sự quan sát nhạy bén của Tô Dụ, cậu bé rất có trách nhiệm khi nói rằng Ngũ đại thúc làm mọi việc này đều tốt hơn Ninh Quyên nhiều, mà ngay cả Diêu Tam Giang cũng là học sinh ưu tú so với Ninh Quyên. Nhưng so với hai chú chó nhỏ Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục thì Ninh Quyên hoàn toàn chiến thắng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó đã là đầu tháng Bảy. Khi Ninh Quyên gửi đi lô nấm khô đầu tiên cho cha mẹ và chú thì anh họ Tô Mưu, người đã vắng nhà hơn một tháng cuối cùng cũng trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Mưu vốn định trở về vào tháng trước nhưng giám đốc nhà máy thịt lại phải đi họp ở tỉnh lân cận vào giữa tháng nên ông ấy đã gọi Tô Mưu đi theo làm trợ lý.

Sau khi Tô Mưu trở lại huyện, vừa kịp lúc nhà máy đang tính lương cuối tháng nên phải làm thêm giờ, do đó cũng không về được.

Đến đầu tháng Bảy không còn bận rộn nữa, Tô Mưu gộp hai ngày làm thêm với ngày chủ nhật, thành ra được nghỉ liền ba ngày.

Bây giờ trời càng ngày càng nóng, vào giữa trưa không ai dám ra ngoài, chỉ cần ra ngoài một lát là cảm thấy như sắp bị nắng nung chín.

Nhưng Tô Mưu không có cách nào khác. Cho dù anh ấy bắt chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày từ huyện về thì khi đến công xã và tiếp tục đi bộ về nhà thì sớm nhất cũng phải 1 giờ 30 chiều mới tới thôn, không thể nào tránh được cái nắng giữa trưa.

Vào những lúc như vậy, Tô Mưu chỉ ước rằng mình có một chiếc xe đạp để đi.

Và rồi khi Tô Mưu với khuôn mặt đỏ bừng đẩy cửa bước vào nhà, anh ấy thấy em gái và mấy đứa em trai đang ngồi trong phòng khách ăn dưa hấu hoang.

Dưa hấu hoang là... khụ... là loại dưa mà ông cha ta ăn rồi nhổ hạt ra hoặc [beep] ra hạt, hạt dưa rơi xuống đất và tự mọc thành dây leo, sau đó kết quả. Vì không phải do con người trồng trọt, đất đai xung quanh cũng không có dinh dưỡng gì nên đôi khi tìm được một quả trên núi hay bên đường, quả thường nhỏ, không ngọt, chỉ có nước để giải khát.

Lúc đó Tô Dĩnh mở lời: "A, anh họ về rồi à? Này, anh có muốn mua xe đạp không? Có người không muốn nữa, bán rẻ đấy, xe đạp Thường Cửu, xe đạp tăng cường 28 inch, mới đến 90%, chỉ 142 đồng... và 2 xu!"

Nếu tháng trước Tô Mưu về, giá chỉ là 142 đồng tròn.

Nhưng vì Tô Mưu về muộn một tháng nên tiền gửi xe của Triệu thái thái tháng này tăng thêm 2 xu, chắc chắn Tô Dĩnh sẽ không tự bỏ tiền ra.

Khu vực thôn Thanh Sơn có rất nhiều loại cây trồng chỉ trồng một vụ, sau mùa thu nhiệt độ sẽ giảm mạnh, không thể trồng được vụ thứ hai. Vì vậy suốt tháng 7 ngoài việc nhổ cỏ, tưới nước và bón phân ra, ruộng đồng không có quá nhiều công việc đồng áng, chỉ còn đợi đến tháng 8, tháng 9 bắt đầu thu hoạch mùa vụ.

Từ khi bước vào tháng 7, buổi trưa trời nắng gắt không chịu nổi, trong ruộng không thể chịu đựng được, đội sản xuất đặc biệt sắp xếp làm việc từ 2 giờ rưỡi chiều để tránh lúc nắng gay gắt nhất. Nhưng tất nhiên buổi tối phải làm muộn hơn, thời gian làm việc tổng cộng cũng chỉ giảm đi một chút so với bình thường.