Tô Dĩnh vội vàng lấy ra một hào, nháy mắt ra hiệu cho Tô Dụ đi theo: "Em đi theo anh họ mua một cân xì dầu, còn thừa thì mua kẹo."
Xì dầu ở hợp tác xã có giá 8 xu một cân, kẹo gói giấy giá 1 xu một viên. Tô Dụ dùng tiền thừa có thể mua được hai viên kẹo, số kẹo này dĩ nhiên không đủ để chia cho bốn anh chị em nên Tô nhị bá nghĩ đó là phần thưởng cho Tô Dụ vì chạy việc.
Ngay khi Tô Dụ vừa theo anh họ Tô Mưu chạy ra ngoài, Tô nhị bá quay sang trêu chọc Tô Mậu và Tô Thành, khích lệ: "Sao hai đứa không đi cùng? Đi theo chắc chắn sẽ có kẹo."
Nhưng Tô Mậu và Tô Thành rất biết mình biết ta, đồng thanh lắc đầu: "Không, không đi đâu. Chúng con không chạy nhanh bằng thằng út!"
Tô nhị bá chớp chớp mắt nhưng không hiểu gì cả.
Tuy nhiên cũng không sao, sau khi trêu đùa mấy đứa cháu dễ thương, ông già nhanh chóng khoác tay ra đồng làm việc.
Phía anh họ Tô Mưu, chưa kịp chạy ra khỏi thôn đã phát hiện phía sau mình có một "cái đuôi" nhỏ, bước chân "bịch bịch" rất đều đặn, hai cái chân ngắn hoạt động nhanh đến mức suýt nữa làm rối loạn tốc độ nhanh nhẹn của anh ấy.
Vừa chạy, Tô Mưu vừa quay đầu lại hỏi: "Sao em lại đi theo anh?"
Tô Dụ tỏ vẻ vô tội, nghiêng đầu cười: "Chị bảo em đi mua xì dầu!"
Tô Mưu thở dài bất lực: "Hầy... thế này em sẽ làm chậm tốc độ của anh đấy, thôi được rồi, nhưng lát nữa đừng than mệt và đòi anh cõng nhé!"
Bình thường từ thôn Thanh Sơn đi tới công xã mất khoảng 4 tiếng đồng hồ nhưng Tô Mưu quen đường, nếu chạy bộ và đi xen kẽ, khoảng hai tiếng rưỡi là xong. Nếu việc mua xe suôn sẻ, anh ấy sẽ đạp xe về và sẽ không quá muộn.
Mặc dù Tô Mưu chưa biết đi xe đạp nhưng anh ấy đã nhiều lần quan sát với cảm giác ghen tị, ngưỡng mộ cách các đồng nghiệp đi xe đạp nên hoàn toàn bỏ qua chuyện học lái xe.
Nhưng nếu tính thêm cậu nhóc Tô Dụ nữa... Tô Mưu rất lo rằng tối nay mình sẽ không kịp ăn cơm.
Phải rồi, vì Tô Mưu nóng lòng về nhà, sáng nay ngoài bát cháo trong nhà ăn nên anh ấy chưa kịp ăn trưa.
Nhưng Tô Dụ ngoan ngoãn đáp lại: "Dạ được!"
Câu "Dạ được" này Tô Dụ học từ Ninh Quyên. Ninh Quyên là người Hải Thành, thường hay thêm từ "dạ" vào câu nói, nghe rất ngoan, dễ khiến người khác không cảnh giác và dần dần, Tô Dụ đã học theo.
Tô Mưu buồn rầu thở dài rồi đột ngột tăng tốc, định trước khi ra khỏi thôn sẽ bỏ lại "cái đuôi" này!
Tô Mưu thở hổn hển, bước chân "bịch bịch".
Nhưng khi Tô Mưu ra đến đầu thôn và quay đầu lại...
Ơ, sao thằng nhóc vẫn còn đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dụ giục: "Anh họ nhanh lên đi mà!"
Hôm nay là Chủ nhật, trường tiểu học được nghỉ, chắc chắn chị gái sẽ nấu món gì đó ngon!
Anh họ chậm quá khiến cậu lỡ mất cơ hội ăn món ngon...
Rồi Tô Dụ "vèo vèo vèo" chạy trước.
Nhưng anh họ Tô Mưu: "..."
Xong rồi, chắc chắn là do mấy hôm làm thêm quá mệt... Anh ấy đã bị suy thận rồi, hu hu...
Phải chăng việc trở thành người đàn ông thực thụ kiếm tiền nuôi gia đình và người đàn ông thực thụ trong bóng đêm, chỉ có thể chọn một?
Tô Mưu sụp đổ, anh ấy há hốc miệng thở hổn hển, quyết tâm "phục hồi" lại thể lực đỉnh cao trước đây!
Không lâu sau, khi anh họ Tô Mưu không chịu nổi nữa và phải ngồi xổm bên đường, thở dốc như heo...
Tô Dụ: "Anh họ, lát nữa trời tối, đi xe đạp lỡ bị ngã thì sao?"
Tô Mưu: "..."
Một trăm bốn mươi hai! Một trăm bốn mươi hai đồng đấy!!!
Tuyệt đối không được ngã!!!
Thế là hai anh em lại tiếp tục chạy bộ "bịch bịch".
Nửa giờ sau, khi Tô Mưu phải tựa vào cây, thở dốc đến mức suýt kêu như heo...
Tô Dụ: "Wow! Xe đạp 28 Đại Giang mới cóng, lại còn là loại xe đạp nặng nữa! Đạp vào thôn chắc oai lắm nhỉ- Mà chị có nói là ai đến trước thì được mua trước không? Lỡ có người khác muốn mua thì sao?"
Tô Mưu: "!!!"
Không thể nào!!!
Không được!!!
Chiếc 28 Đại Giang của anh! Chiếc xe mãi mãi của anh!!!
Tô Mưu mặt đỏ tía tai: "Đỡ, đỡ anh dậy! Anh còn chạy được!!!"