Hiện tại lúc anh họ Tô Mưu về đến nhà, Tô nhị bá vừa mới ngủ dậy, đang ăn dưa hấu hoang do Tô Dĩnh mang về, còn chưa kịp ra ruộng.
Thực ra việc 'giúp người' bán xe đạp là chuyện mà Tô Dĩnh đã báo trước với Lưu Lan Hương và Tô nhị bá. Cô nói đó là lời nhắn của Lưu Đại Xuyên, bạn của Lưu Đại Xuyên muốn bán xe và người đó rất đáng tin.
Tô Dĩnh không hẳn là lừa dối vì Chung Thuận quen biết Lưu Đại Xuyên trước khi quen Tô Dĩnh rất lâu.
Nhưng Tô Dĩnh đã trả hết tiền xe trước thì không nói với Lưu Lan Hương, cả trăm đồng tiền quỹ bí mật đó, nếu nói ra thì chắc chắn sẽ bị đánh mông.
Còn lý do Tô Dĩnh phải nói trước với Tô nhị bá là vì anh họ Tô Mưu không có tiền. Dù rất muốn có xe đạp nhưng Tô Mưu không có đủ tiền, chỉ có thể mượn từ cha mình.
Giống như hiện tại, khi nghe nói có chiếc xe đạp đáng tin với giá rẻ, mắt Tô Mưu tròn xoe vì vui mừng.
Rồi ngay lập tức, cậu con trai lớn Tô Mưu nhìn cha mình đầy hy vọng: "Cha, cho con mượn 142 đồng đi? He he, con có 2 xu rồi-"
Tô nhị bá cười lạnh, gọi "Cha" ngọt ngào thế rồi há miệng ra là đòi cả trăm đồng, vậy gọi cha dễ thế à?
Tô nhị bá liếc mắt một cái, sau đó vào nhà, khi trở ra thì trong tay đã có thêm 142 đồng tiền giấy và một tờ giấy vay nợ.
Tô Mưu cầm lấy tiền đếm, vừa đúng 142 đồng.
Nhìn vào tờ giấy vay nợ, hừ, mực trên giấy đã khô từ lâu, hóa ra cha anh ấy đã chuẩn bị sẵn rồi!
Tô Mưu cười hì hì: "Ôi trời, cha thật tuyệt vời quá-"
Tô nhị bá cười cười: "Bớt nói nhảm, ký tên vào."
Tô Mưu bĩu môi, nhanh chóng vào nhà lấy bút, tiện thể thơm thằng con trai lớn và con gái nhỏ một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra tiền của gia đình Tô nhị bá cuối cùng cũng là của ba đứa con. Cho dù ông ấy có trả toàn bộ tiền để mua một chiếc xe đạp mới cho Tô Mưu thì tiền đó vẫn có, nhưng sau này ba đứa con sẽ có ba gia đình riêng. Để tránh khiến bất kỳ đứa con nào cảm thấy không thoải mái, Tô nhị bá luôn phân biệt rõ ràng giữa công và tư với những chuyện liên quan đến số tiền lớn hơn một đồng.
Sau khi vào nhà, Tô Mưu nhanh chóng trở ra rồi mở bao tải phân mà anh ấy mang về.
Tô Mưu cười tươi: "He he, lần này đi công tác qua tỉnh lân cận, vừa hay hợp tác xã ở đó bán bánh đậu xanh, các em mang về nhà chia nhau nhé."
Bánh đậu xanh là món ăn nhẹ mùa hè phổ biến nhất. Loại bánh đậu xanh được làm ở đây không có dầu, khi ăn rất khô khốc nhưng uống kèm nước thì lại ngọt lịm, thơm phức, giúp giải nhiệt và no bụng. Giá mỗi miếng bánh đậu xanh là 2 xu, không quá đắt đỏ, nhà nào có chút điều kiện đều có thể mua vài miếng để ăn.
Nhưng vì mùa hè mọi người mua nhiều nên lượng bánh đậu xanh về hợp tác xã công xã chỗ họ rất khan hiếm, không đáp ứng đủ nhu cầu. Ngay cả ở hợp tác xã trong huyện, bánh đậu xanh cũng là hàng nóng.
Vì vậy bốn chị em Tô Dĩnh đều cười tươi để lộ răng trắng, ngọt ngào nói với anh họ Tô Mưu: "Cảm ơn anh họ!"
Tô Mưu giả vờ phẩy tay: "He he, không cần khách sáo-"
Nhìn xem, anh họ đây đã phải nỗ lực đến mức nào mới có được sự tôn trọng từ các em... Hơn hai mươi năm rồi... Cuối cùng cũng được hưởng chút tôn trọng từ các em!
Quả nhiên, làm đàn ông thì phải biết kiếm tiền!
Sau đó chàng thanh niên kiếm tiền giỏi nhưng còn đang nợ đầm đìa chợt nhớ ra: "À này, Đại Nha, khi nào họ giao xe đạp vậy? Ngày mai anh đến lấy có được không?"
Lúc này Tô Dĩnh đang bị bánh đậu xanh làm nghẹn ở cổ họng, ôm cốc nước lớn uống một hơi mới trả lời: "Được chứ, giờ anh đi cũng được, xe để ở nhà Triệu lão thái. Anh biết nhà Triệu lão thái chứ? Chính là nhà mà lần trước anh giặt ga trải giường kiếm tiền ấy, anh đến lúc nào cũng được."
Anh họ Tô Mưu vừa ngồi xuống định cắn một miếng dưa hấu hoang: "!!!"
Em không nói sớm đi!!!
Ngay lập tức, Tô Mưu để dưa hấu xuống, nói với Tô nhị bá và Tô nhị đại nương: "Cha mẹ, con đi lấy xe đạp về đây!"
Rồi anh ấy chạy vèo ra khỏi nhà.