Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 391



Nhưng đang ăn, Ninh Quyên đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó rồi hỏi Tô Dụ: "Trong phòng em có phải có trầm hương không? Thường xuyên ngửi thấy mùi thơm lắm!"

Ánh mắt của Tô Dụ thoáng qua một chút rồi cậu trả lời một cách rất thẳng thắn: "Không biết nữa, nhặt được ở trạm phế liệu, thơm lắm!"

Ninh Quyên vừa nghe nhắc đến trạm phế liệu, lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra với trầm hương này vì đồ nội thất nhà cô ấy lúc trước cũng bị đập vỡ và mang đi như thế... chỉ có điều đồ nội thất nhà cô ấy không phải loại gỗ quý, chỉ là gỗ bình thường thôi.

Nhưng giống như trầm hương và gỗ đàn hương, những loại gỗ quý này, Ninh Quyên đã quen nhìn từ nhỏ, dĩ nhiên rất dễ dàng đoán được từ mùi hương.

Vì vậy Ninh Quyên nói: "Có thể cho chị mượn một miếng nhỏ được không? Gần đây thời tiết nóng quá, chị thường bị tức n.g.ự.c đau đầu, đợi khi chị rời đi sẽ trả lại nguyên vẹn trong phòng này."

Lúc này Tô Dụ đã ăn xong miếng bánh chà là đường đỏ, thế là cậu vỗ tay đồng ý ngay.

Tô Dụ gật đầu: "Vâng!"

Sau đó Tô Dụ trở về phòng của mình, chọn ra một khúc trầm hương có dấu vết bị chặt phá rồi đưa cho Ninh Quyên.

Ninh Quyên xoa đầu Tô Dụ rồi nhét thêm cho cậu hai chiếc bánh quy nhỏ, sau đó Tô Dụ mới quay lại sân trước.

Hôm nay quả nhiên Tô Dĩnh đã làm món ngon, đó là bánh nhân thịt hai loại bột!

Tất nhiên không phải bánh nhân toàn thịt mà là nhân thịt trộn với rất nhiều rau nhưng hương vị vẫn rất tuyệt vời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đặc biệt là phần có nhiều bột ngô, khi tiếp xúc với dầu mỡ, sau khi được nướng sẽ trở nên giòn và hơi cứng, ăn giòn rụm, thật không thể tả nổi hương vị thơm ngon!

Lúc này Lưu Lan Hương và mọi người đã ăn xong, đang đun nước nóng trong bếp, chuẩn bị lát nữa ra sân sau lau rửa cùng với Ninh Quyên. Phụ nữ mà, thường rắc rối hơn, không thể như đàn ông cởi trần ra sông tắm nhưng trời lại rất nóng, vì vậy chỉ có thể tự nghĩ cách ở nhà.

Còn về hai anh em Tô Mậu và Tô Thành chiều tối đã ra sông tắm, chỉ còn Tô Dụ lát nữa ăn xong có thể tự ra sân trước tắm rửa sơ qua là được.

Sau khi cả nhà thu dọn xong xuôi thì cũng đến lúc nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Tô Dĩnh lén thì thầm với Tô Dụ.

Tô Dĩnh nói: "Em út, sáng mai em dậy sớm lên núi xem sao, cơm tối chị nấu nhiều rồi, sáng mai chị chỉ cần hâm nóng lại là được. Thịt khô nhà mình ăn hết rồi, hôm nay chỗ thịt dùng là của nhị bá cho, chỉ có nửa cân, chị đã cho hết vào nhân bánh rồi..."

Mắt Tô Dụ ngay lập tức trợn tròn, ôi trời! Cuối cùng cậu cũng có thể chạy lên núi một chuyến nữa rồi!

Gần đây hai con gà mái nhỏ của nhà đã bắt đầu đẻ trứng lẻ tẻ nhưng trứng còn nhỏ, số lượng cũng không đủ cho mỗi người một quả. Trước đây có thể bổ sung đạm từ thịt khô, giờ đến thịt khô cũng hết sạch, hoàn toàn không còn nguồn cung cấp protein nữa.

Nhưng nếu ra ngoài mua thịt, Tô Dĩnh lo rằng Lưu Lan Hương sẽ không đồng ý và cũng sợ Ninh Quyên cùng hàng xóm láng giềng phát hiện.

Lúc này thấy Tô Dụ đã hiểu, Tô Dĩnh tiếp tục nói: "Đến lúc đó, em với em ba làm sẵn hết vào ban ngày khi không có ai, trưa không cần hâm lại, cứ để nguội rồi dọn ra là được. Nếu hâm lại thì mùi dầu mỡ sẽ bốc lên, người ta lại ngửi thấy mất..."

Ban ngày ở chân núi sau có rất nhiều trẻ con, nếu Tô Dụ gặp phải gà rừng, thỏ rừng gì đó hoặc là phải nộp cho đội, hoặc là phải chia cho bọn trẻ ở gần đó, vì vậy Tô Dĩnh thường không để Tô Dụ lên núi vào ban ngày, còn ban đêm thì lại nguy hiểm, chỉ có thể đi vào buổi sáng.

Lúc này Tô Dụ vỗ vỗ n.g.ự.c mình, tự tin đáp: "Không vấn đề gì, cứ để em lo!"