Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 394



Nhưng quả nhiên, sau khi nghe những lời này, biểu cảm trên gương mặt Hách Kiện Tráng không hề thay đổi, vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe Tô Dĩnh tiếp tục "bô bô".

Tô Dĩnh âm thầm thở dài, ôi... anh họ, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi!

Ba đứa trẻ là người chân thật, đã nhận tiền rồi thì dĩ nhiên sẽ cố gắng kể hết sở thích của anh họ Tô Mưu.

Sau đó rất lâu sau, ba đứa trẻ và một người đàn ông lực lưỡng mới hài lòng rời khỏi khu rừng nhỏ bên ngoài thôn Thanh Sơn.

Không ai biết anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng sẽ làm gì tiếp theo nhưng dù sao Tô Dĩnh và mấy đứa em cũng phải về nhà.

Khi đi qua nhà của Tô nhị bá, Tô Dĩnh còn cố ý vào để cảnh báo trước cho anh họ Tô Mưu.

Lư Đản và Tô Mậu không biết trong đám thanh niên trí thức mới có người như anh Phượng Sồ, Tô Dĩnh vì không muốn làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của hai đứa em nên quyết định nói chuyện riêng với anh họ Tô Mưu và còn đặt cho nó một cái tên thật hay là chị cả phải thay em trai gánh vác trách nhiệm, thế nên Tô Mậu và Lư Đản nhìn chị gái với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, sau đó lẳng lặng rút lui xa xa.

Tô Dĩnh kéo Tô Mưu từ đại sảnh đến trong sân, nho nhỏ nói nhỏ: "Anh họ, anh đoán ra cái người mà xưởng trưởng của anh nói... Khụ... Người thích đàn ông... Khụ, thanh niên tri thức mới là ai không?"

Tô Mưu thật kinh ngạc! Tâm hồn bát quái trong huyết mạch Tô Mưu lập tức khởi động!

Nhưng Tô Mưu vẫn cẩn thận nhìn hai bên trái phải, khi xác nhận nhóm nhóc tỳ đều không có ở đây mới nhỏ giọng hỏi Tô Dĩnh: "Em đoán ra rồi?

Tô Dĩnh gật đầu nói: "Em không xác định nhưng cảm thấy là Hách Kiện Tráng!"

Tô Mưu không ở trong thôn, lúc này thật đúng là có chút không đúng, anh ấy hỏi: "Hách Kiện Tráng là ai?"

Tô Dĩnh nói: "Một người đeo kính gọng đen, người cường tráng, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là... em đoán anh ta thích anh!"

Tô Mưu hơi sửng sốt: "... Hả?"

Sau khi xong Tô Mưu đột nhiên bắt đầu cười ha ha: "Không có khả năng không có khả năng đâu, ha ha ha... Hắn cũng chưa từng thấy qua ta a ha ha ha..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này Tô Mậu cùng Lư Đản đang ở xa xa trong phòng của Lư Đản, lặng lẽ quan sát nơi này, hơn nữa còn nhỏ giọng thảo luận.

Lư Đản nói với vẻ mặt khâm phục: "Chị Đại Nha giỏi ghê, anh trai lại không tức giận, còn cười ha ha nữa chứ!"

Tô Mậu không hiểu vì sao anh họ Tô Mưu lại cười, thế nhưng Tô Mậu nói: "Đúng vậy, chị của em giỏi vậy đó!"

Chỉ một chữ "chị em" không có não để thổi thôi.

Nhưng Tô Dĩnh cùng Tô Mưu đầu kia thì sao, Tô Dĩnh thở dài một hơi thật sâu, cực kỳ trịnh trọng nói với anh họ Tô Mưu: "Anh họ, anh để tâm chút đi, vừa rồi Hách Kiện Tráng đều theo ba đứa chúng em hỏi thăm anh rồi đó!"

Tô Mưu: "..."

Tô Mưu run rẩy nói: "Vừa rồi... em nói vừa rồi?"

Tô Dĩnh gật đầu: "Vâng!"

Tô Mưu: "..."

Mẹ ơi, lúc này trong ruộng còn chưa tan việc! Hách Kiện Tráng kia đã đặc biệt xin nghỉ để hỏi thăm mình nha!!

Tô Mưu đột nhiên bắt đầu lạnh sống lưng.

Chúa ơi! Chúa ơi! Vốn muốn ăn dưa nhưng tại sao lại ăn lên tới đầu của mình rồi!!!

Mấy ngày nay anh họ Tô Mưu làm việc ở huyện cũng không phải là uổng phí, tin tức tình cảm giữa các đồng nghiệp kia còn truyền bá mạnh mẽ hơn nhiều so với trong thôn! Tô Mưu được mở mang kiến thức, thậm chí còn nghe nói có lãnh đạo đặc biệt thích mấy cậu nhóc choai choai, chính là loại không vượt qua 12 tuổi...

Tô Mưu hơi sợ hãi, vội hỏi Tô Dĩnh thấp hơn mình hai cái đầu: "Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?"

Anh nói chuyện này... chuyện này cho dù anh ấy có tố cáo lên ủy ban cách mạng cũng không ai quản! Cái này cũng không liên quan đến vấn đề tác phong của lãnh đạo cùng làm loạn quan hệ nam nữ, cũng không liên quan đến xâm chiếm tài sản nhà nước... Sẽ không có dầu mỡ cùng lợi ích để mưu đồ, người của ủy ban cách mạng cũng không để ý đến đâu!