Tô Dĩnh chỉ cho anh họ Tô Mưu: "Hách Kiện Tráng nhìn rất dọa người nhưng em cảm thấy anh ta không phải là loại người không nói đạo lý. Nếu anh ta tiếp cận anh thì anh coi như không có hứng thú, nếu tỏ tình với anh thì kiên định từ chối, hẳn là không có việc gì đâu..."
Nhưng Tô Mưu: "..."
Tô Mưu cũng không biết nói cái gì bây giờ...
Tay của Tô Mưu run run, lắc lư nửa ngày mới nói với Tô Dĩnh: "Anh... anh không dám! Hắn tức giận đánh anh một trận thì sao?!"
Tô Mưu sốt ruột đi quanh trong sân.
Lúc này Tô Dĩnh cũng hết chiêu rồi, đúng là ngoại hình của Hách Kiện Tráng thật sự là quá cường tráng, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc qua, ai có thể dễ dàng tin tưởng sau khi Hách Kiện Tráng bị từ chối sẽ không thẹn quá hóa giận đánh anh họ một trận chứ? Nếu cô không có trí nhớ của kiếp trước, cô cũng không dám cược!
Vì vậy Tô Dĩnh nói: "Nếu không anh nói với nhị bá đi, để cho nhị bá nghĩ cách... Được rồi, em với em hai về nhà ăn cơm trước đây!"
Haizz, em họ đã tận tình tận nghĩa rồi, kiếp của chính mình cần chính mình đi độ thôi!
Rất nhanh, Tô Dĩnh lôi kéo Tô Mậu cùng nhau về nhà, để lại một mình anh họ Tô Mưu ở cửa sân nhà mình, vừa muốn Tô nhị bá nhanh chóng tan việc trở về lại không dám ra khỏi cửa nhà.
Tô Mưu: Hu hu hu... Mình đẹp trai lại ưu tú như vậy là lỗi của mình sao!!!
Trên đường về nhà, bụng của Tô Dĩnh và Tô Mậu đã sớm kêu lên ùng ục.
Tô Mậu hỏi Tô Dĩnh: "Chị, chị nói xem hôm nay em út nhặt được gì nhỉ? Em hi vọng em ấy có thể nhặt được gà rừng! Thỏ hoang cũng được! Haizz, sao em lại không thể nhặt được cơ chứ..."
Đối với vận khí cứt chó dị thường trâu bò trên người Tô Dụ, Tô Dĩnh cũng không rõ nhưng cô không biết vì sao mình lại sống lại, Tô Dĩnh không suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể nói mỗi người đều có số mệnh của mình thôi.
Đời trước lúc Tô Dĩnh xem ti vi còn nghe được một loại thuyết pháp, nói là nhà khoa học nước ngoài đến cuối cùng đều sẽ biến thành nhà thần học, cũng không biết là thật hay giả, tuy rằng trên thế giới này đúng là có rất nhiều hiện tượng thông qua tri thức khoa học hiện tại không thể giải thích nhưng điều này cũng không làm lỡ việc ăn uống của cô, Tô Dĩnh vẫn nghĩ rất thoáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì thế lúc này Tô Dĩnh an ủi Tô Mậu: "Cái này thì có gì đâu, em ấy nhặt về thì cũng ăn cùng em mà? Em lại ăn không chỉ một miếng, chuyện mỗi người am hiểu đều không giống nhau, coi như anh em chí cốt cũng có ưu nhược điểm của mình, em chỉ cần cố gắng tìm được chuyện mình am hiểu và thích là được."
Tô Mậu suy nghĩ đến lời của chị cả, sau đó nói: "Chị, chị đúng là quá đỉnh!"
Tô Dĩnh kiêu ngạo: "Chứ sao nữa!"
Sau đó Tô Mậu hỏi: "Vậy chị, nếu em không am hiểu toán tiểu học thì cũng liên quan chứ?"
Tô Dĩnh cười híp mắt: "Có quan hệ chứ, còn dám thi trượt chị đánh gãy chân chó của em! Toán học tiểu học thôi mà, lại không bắt em thi được điểm tối đa, chỉ bảo em thi được 60 điểm thôi, nếu ngay cả điểm chuẩn cũng không đạt vậy thì không phải em ngốc mà là em không cố gắng thôi!"
Tô Mậu: "..."
Tô Mậu nói: "Chị, học kỳ này em nhất định sẽ đậu kỳ thi toán!"
Hu hu hu, chị của mình cười rộ lên thật hung dữ!
Sau đó hai chị em tay cầm tay, vô cùng "vui sướng" cùng nhau về nhà.
Khi Tô Dĩnh và Tô Mậu vừa định hỏi Tô Dụ hôm nay đã nhặt được gì thì lại phát hiện ra chó nhà mình như có vấn đề.
Vốn dĩ Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục là hai con ch.ó đáng yêu đến nhường nào, cả người chúng phủ đầy lông xù mềm mại, đôi mắt to trên mặt sáng ngời giống như sói, vừa sáng vừa long lanh. Nhưng giờ sao lại...
Tô Dĩnh hỏi Tô Thành đang hái rau trong vườn nhỏ: "Mắt tụi nó sao vậy?"
Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục vừa thấy Tô Dĩnh và Tô Mậu về, ấm ức chạy đến, bám lấy chân hai người "ư ử" cầu an ủi.
Nhưng khoảng cách gần, khuôn mặt xấu xí của Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục hiện ra càng rõ ràng hơn...