Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 399



Vậy nên chiều hôm sau, Tô nhị bá còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để hộ tống Tô Mưu về nhà máy.

Hiện không phải là mùa bận rộn, hơn nữa tình hình của Tô Mưu lại đặc biệt như vậy nên đại đội trưởng Vương Đại Lực đồng cảm sâu sắc và rất nhanh chóng phê duyệt đơn xin nghỉ phép của Tô nhị bá.

Để đánh lừa, Tô nhị bá và Tô Mưu đã chọn lúc mọi người vừa bắt đầu làm việc buổi chiều để đi.

Trên con đường làng ngoài thôn Thanh Sơn, cỏ xanh tươi tốt, hàng liễu rợp bóng, anh họ Tô Mưu thì đội nắng gay gắt, miệt mài đạp chiếc xe đạp 28 inch mua với giá một trăm bốn mươi hai đồng hai xu, mồ hôi chảy ròng ròng. Ngồi sau yên xe là một ông bô ba mươi sáu tuổi.

Mồ hôi nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi trắng của anh họ Tô Mưu, còn ông bô Tô nhị bá thì không thương tiếc mà giục: "Đạp nhanh lên! Lỡ đâu người ta chạy nhanh thì sao?"

Tô nhị bá không biết đi xe đạp nên đành để Tô Mưu đạp, còn khi Tô nhị bá đẩy xe về thì sẽ từ từ học cách đạp sau.

Anh họ Tô Mưu Tô Mưu mệt đến mức lưỡi sắp thè ra nhưng không dám cãi lại, vì anh ấy cũng thấy cha mình nói có lý.

Trước đây anh họ Tô Mưu không nghĩ mình chạy chậm nhưng sau lần cùng Tô Dụ đi đến công xã, suy nghĩ này của anh ấy bắt đầu lung lay.

Nhỡ đâu Hách Kiện Tráng cũng chạy nhanh thì sao?

Thế nên đạp xe nhanh chút thì hơn!

Giữ gìn danh dự là quan trọng nhất!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai cha con với tốc độ nhanh chóng đã đến công xã nhưng Tô nhị bá vẫn không dám về ngay, sợ con trai gặp nguy hiểm gì khi chờ xe nên ở lại cùng anh ấy thêm chút nữa.

Một lát sau, xe buýt cuối cùng cũng đến. Trước khi lên xe, Tô nhị bá dặn: "Hay là con đừng về nữa, đợi đến Tết rồi hãy về?"

Tô Mưu nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Không được đâu cha, tháng sau là vào vụ thu hoạch rồi, con mà không giúp thì nhà mình sẽ bận lắm. Hương Tú với Lưu Phương còn phải chăm hai đứa nhỏ nữa, như vậy là mất hai người có thể làm việc rồi."

Vậy nên Tô nhị bá chỉ có thể thở dài, lặng lẽ tiễn con trai Tô Mưu lên xe buýt.

Ở vùng này, mọi năm vào cuối tháng Tám đã bắt đầu thu hoạch lương thực, cuối tháng Tám phải thu hoạch ngô, phơi khô ngô rồi tranh thủ trồng bắp cải mùa thu. Tháng Chín phải thu hoạch lúa mì, đậu tương, cao lương, lúa nước và phơi khô lương thực. Tháng Mười còn phải thu hoạch bắp cải và củ cải lớn. Nói chung từ cuối tháng Tám trở đi là bận rộn không ngơi tay nhưng thời gian căng thẳng và vất vả nhất của vụ thu là khoảng từ cuối tháng Chín đến đầu tháng Mười.

Thời gian thu hoạch lương thực và rau củ mùa đông đều tập trung vào tháng đó, còn phải đề phòng trời đổ mưa làm hỏng lương thực hoặc tuyết rơi đột ngột không kịp phơi khô. Ông trời không thương lượng với nông dân, khi nào trời đẹp thì phải tranh thủ làm, nếu không khi thời tiết xấu, muốn làm cũng không thể và năm sau cả gia đình sẽ phải thắt lưng buộc bụng mà sống.

Vì vậy mặc dù mỗi tháng Tô Mưu chỉ có thể về nhà hai, ba ngày nhưng cũng phải về để giúp đỡ gia đình, có thể làm được việc gì thì làm.

Khi chiếc xe buýt đã chạy xa đến mức không còn thấy đuôi xe nữa, Tô nhị bá mới quay người lại, đẩy chiếc xe đạp ra khỏi công xã.

Chiếc xe đạp Đại Vĩnh Cửu này chất lượng thật tốt, dù đã đi qua cả đoạn đường đất dài, chỉ cần dùng tay áo lau một chút là tay cầm xe lại sáng bóng như mới!

Tô nhị bá cẩn thận dùng vạt áo lau sạch mồ hôi mà m.ô.n.g Tô Mưu đã để lại trên yên xe, nhớ lại cách Tô Mưu đạp xe rồi ông ấy nhấc chân qua khung xe và ngồi xuống yên sau, bắt đầu tự học cách đi xe đạp.

Tô nhị bá không cao lắm nên ngồi trên yên xe sẽ bị kẹt.