Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 398



Tô nhị đại nương, Lưu Phương và Tô Hương Tú thấy hỏi cũng không ra điều gì nên đành lấy phần cơm cho hai cha con họ rồi tự mình ăn trước.

Lư Đản nho nhỏ ngước lên nhìn anh trai Tô Mưu một cái, gắp một đũa thức ăn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh ấy lần nữa nhưng thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, trẻ con thì phải biết ăn biết ngủ! Lư Đản rất nhanh chóng bắt đầu "Xì xụp" ăn cơm.

Đến khi trời hoàn toàn tối đen, Tô nhị bá mới từ nhà Vương Đại Lực vội vã quay về.

Sau khi bước vào sân nhà mình, Tô nhị bá còn cẩn thận quay đầu nhìn quanh hai bên rồi mới nhanh chóng đóng sập cửa và cài then lại.

Sau đó Tô nhị bá lập tức kéo Tô Mưu ra góc tường.

Tô Mưu hỏi: "Cha... cha đi đâu thế?"

Tâm trạng của Tô nhị bá lúc này vô cùng hồi hộp và phấn khích, tuổi đã lớn thế rồi mà chuyện như thế này vẫn chưa bao giờ gặp phải!

Tô nhị bá vỗ mạnh vào lưng Tô Mưu một cái: "Con còn hỏi cha đi đâu à? Cha đi hỏi đại đội trưởng xem có biết cái người thích... thích đàn ông mới đến là ai không. Đại đội trưởng nói cậu ấy cũng không chắc nhưng đoán có lẽ là Hách Kiện Tráng nên mới sắp xếp cho Hách Kiện Tráng đến nhà đội trưởng dân quân..."

Khi đại đội trưởng Vương Đại Lực mới dẫn nhóm trí thức trẻ này về thôn đã sớm thông báo với các thành viên trong đội về tình hình đặc biệt của họ.

Nhưng về việc ai trong số họ là người gây rắc rối nhất, Vương Đại Lực chỉ có suy đoán riêng và khi không có chứng cứ xác thực, anh ta cũng không tiện nói ra, tránh ảnh hưởng xấu đến những trí thức trẻ vô tội.

Tuy nhiên sau khi bàn bạc với Tô nhị bá, họ đoán rằng cái người đặc biệt kia chắc chắn là Hách Kiện Tráng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưng của anh họ Tô Mưu vừa bị Tô nhị bá đập một cái nhưng lúc này anh ấy còn không dám kêu đau vì quá sợ hãi!

Tô Mưu thực sự không biết phải làm gì, trong cơn gió nóng ban đêm, anh ấy chỉ biết đứng đó hoang mang.

Nhưng nhìn thấy Tô Mưu là Tô nhị bá lại tức giận, ông ấy lại vỗ mạnh vào lưng Tô Mưu lần nữa.

Tô nhị bá quát: "Con còn mặc áo sơ mi trắng làm gì? Ở nhà mà cũng mặc áo sơ mi trắng à? Mày làm bộ làm tịch cho ai xem? Làm nông thì phải mặc quần áo cũ bẩn chứ, ai cho con làm ra vẻ thế hả? Đi đẩy xe mà cũng lề mề, để người ta để mắt tới rồi đó!"

Tô nhị bá thật sự không ngờ có một ngày mình phải lo lắng về danh dự của con trai mình... Gia phong nhà này đến cuối cùng cũng không giữ nổi!

Tô Mưu tuyệt vọng nói: "Áo sơ mi trắng thì có gì sai? Tất trắng với áo ba lỗ trắng thì có gì sai? Tụi nó vô tội mà!!"

Nhưng đến nước này rồi, đổ lỗi cho cái này cái kia cũng không có ích gì, hai cha con chỉ có thể vội vàng bàn bạc cách ứng phó.

Thật ra vấn đề khó khăn ở đây là Tô Mưu đang ở thế bị động và rất khó để chủ động. Anh ấy không thể trực tiếp chạy tới mà nói với Hách Kiện Tráng rằng "Đừng thích tôi nữa, tôi sẽ không thích anh đâu" vì chuyện này quá ngượng ngùng. Nếu Hách Kiện Tráng không thừa nhận ngay tại chỗ thì họ cũng chẳng làm gì được.

Điều quan trọng nhất là Tô Mưu không dám, anh ấy sợ bị đánh. Dù sao mọi người đều sống chung trong cùng một thôn, Tô Mưu phải về nhà chứ, mà bọn họ cũng không thể đuổi Hách Kiện Tráng đi được. Lỡ đâu sau này Hách Kiện Tráng tức giận, gặp Tô Mưu lần nào lại đánh lần đó thì sao?

Vậy nên Tô nhị bá và Tô Mưu đều lo lắng đến trắng tóc, khó khăn là không có kinh nghiệm, chưa kể đến không có ai để tham khảo! Họ cũng không biết tình trạng này có lây lan không, tiếp xúc nhiều có khi còn tệ hơn...

Khó khăn, thật sự quá khó khăn!

Cuối cùng hai cha con quyết định để Tô Mưu ngày mai trở lại nhà máy sớm, tránh mặt một thời gian. Biết đâu khi thời gian trôi qua, Hách Kiện Tráng sẽ thay đổi tình cảm thì sao.