Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 404



Dù là công việc dành cho đám trẻ con vô dụng nhưng Tô Dụ rất tự hào, vì giờ đây cậu cũng có thể đường hoàng kiếm công điểm cho gia đình, một hay hai công điểm cũng là công điểm, đừng coi thường những việc nhỏ nhặt.

Trong thôn, năm nay ngoài Tô Dụ còn có vài đứa nhỏ khác cùng tuổi tham gia vào hoạt động nhặt lúa mạch, chẳng hạn như cô bé con của đại đội trưởng Vương Đại Lực – Vương Nha Nha.

Nhưng thực ra Nha Nha cũng có tên thật mà gần đây Tô Dụ mới biết, Nha Nha chỉ là tên gọi ở nhà, tên thật của cô bé là Vương Oanh.

Lúc này Tô Dụ cùng Vương Oanh và bốn, năm đứa nhỏ khác đang lắc lư làm việc chăm chỉ (gạch bỏ), à không, làm việc qua loa trên cánh đồng.

Bởi vì ngay cả công việc dành cho đám trẻ con vô dụng cũng có sự phân cấp. Lực lượng chính thực sự làm việc này là đám trẻ năm, sáu tuổi sắp vào tiểu học như Tô Mậu. Còn những đứa nhỏ hơn như Tô Dụ chỉ là đến để trải nghiệm cuộc sống, tiện thể gửi vào nhà trẻ.

Dù chỉ cách nhau một, hai tuổi nhưng trong thế giới của trẻ con, chỉ cần lớn hơn nửa tuổi cũng không muốn chơi với bọn nhỏ hơn.

Vì vậy dù là anh ba Tô Thành của Tô Dụ vẫn không do dự mà chạy lên phía trước chơi cùng nhóm bạn đồng trang lứa.

Đội đã phân cho nhóm Tô Dụ một khu vực thế này...

Trước hết người lớn sẽ cắt lúa bằng liềm rồi bó thành từng bó để sang một bên. Sau đó đám trẻ lớn hơn năm, sáu tuổi sẽ càn quét lần một và đây là lần thu hoạch được nhiều nhất. Bây giờ trước mặt mỗi đứa trẻ đều chất đầy lúa mạch. Cuối cùng đến lượt những đứa nhỏ mới đi làm như Tô Dụ nhặt những hạt rơi vãi còn sót lại.

Vì vậy người lớn thực sự không yêu cầu gì nhiều từ nhóm của Tô Dụ, chỉ cần đừng quấy rối là được, nhặt được bao nhiêu thì cũng không quan trọng!

Nhìn Tô Dụ và Vương Oanh lúc thì lắc lư ở đầu ruộng này, lúc thì nhảy nhót ở cánh đồng kia, thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt khích lệ "con giỏi lắm" từ người lớn trong nhà, tất cả bọn trẻ đều cảm thấy rất vui vẻ!

Tô Dụ đã kết bạn với Vương Oanh được vài ngày, lúc đầu cậu vẫn đề phòng cô bé này vì "thành tích cắn người" trong quá khứ, nhưng sau khi chơi một thời gian, cậu phát hiện cô bé có vẻ đã lớn hơn một tuổi và chưa có dấu hiệu thích cắn người nên trái tim lo lắng của Tô Dụ cũng dần thả lỏng.

Thêm vào đó, Vương Oanh là cô bé duy nhất trong nhóm và trông mũm mĩm dễ bắt nạt nên bọn con trai đều thích chơi với cô bé, không có gì làm thì lại cùng nhau chọc ghẹo cô bé mập mạp này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tất nhiên Tô Dụ không tham gia vào những hành động trẻ con như vậy, với tâm hồn trưởng thành, cậu chỉ đứng quan sát vui vẻ mà thôi!

"Vương Oanh! Xem đây là gì này?"

Một cậu bé trong nhóm, không biết từ đâu đào ra mấy con giun đất béo tròn, cậu ta cầm lên và vặn vẹo chúng rồi giơ lên trước mặt để dọa Vương Oanh.

Nhưng cô bé Vương Oanh của chúng ta ngay từ nhỏ đã thể hiện sự mạnh mẽ vô cùng, Vương Oanh thở dài một hơi, đẩy tay cậu bé ra và nói đầy tiếc nuối: "Không ăn được đâu, thử rồi, sẽ bị đánh đấy."

Cậu bé không dọa được ai, có chút ngẩn người, rút tay lại nói: "Ồ..."

Sao lại không thành công nhỉ? Bình thường cậu ta dùng chiêu này để dọa mấy đứa con gái thì luôn hiệu nghiệm mà!

Còn Tô Dụ: "..."

Tôi nhìn ra rồi, thực đơn của cậu phong phú quá đấy!

Để không cho thực đơn của Vương Oanh vượt ra ngoài phạm vi con người, Tô Dụ thở dài, lục lọi trong túi rồi nhanh chóng lấy ra mấy viên kẹo trái cây bọc giấy màu, là quà mà phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu đã nhờ Tô Dĩnh chuyển tới.

Tô Dụ nói: "Tôi có kẹo, ai muốn ăn không?"

Tất nhiên tất cả bọn trẻ đều chạy tới, thậm chí cô bé Vương Oanh còn không nhịn được mà chẹp chẹp miệng, nước miếng đã sẵn sàng để tan chảy.

Nhưng khi một đứa trong nhóm đứng xa nhất chạy về phía họ thì đột nhiên bị vấp phải một hòn đá và dường như trẹo chân. May mà đứa bé này rất dũng cảm, không khóc, chỉ tự mình loay hoay ngồi dậy.

Sau đó khi Tô Dụ vô tình quay đầu lại nhìn thì... trời ơi!!!