Lập tức Tô Dụ toát mồ hôi lạnh, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nói với đứa trẻ vừa bị ngã: "Cậu đừng cử động, có một con rắn hoa ở ngay bên chân cậu..."
Rắn hoa là một loài rắn dã sinh rất phổ biến trong núi, không có độc và lũ trẻ trong thôn hầu như đứa nào cũng biết điều này.
Nhưng dù không có độc, bị rắn cắn một vết cũng rất đau mà!
Vì vậy cậu bé vừa ngã xuống đất tuy không sợ đến mức bật khóc nhưng nhìn nét mặt thì cũng vô cùng căng thẳng, cậu bé dừng cả động tác cố gắng ngồi dậy của mình.
Con rắn hoa này không nhỏ, nó đã dài bằng cánh tay của một người trưởng thành. Nó lẽ ra phải trốn dưới tảng đá lớn bên cạnh nhưng khi cậu bé ngã xuống, đá bị xô lệch làm lộ ra con rắn hoa đang nằm dưới tảng đá.
Lúc này con rắn đã ngẩng đầu, chăm chú nhìn cậu bé mà không hề di chuyển, trông rất đáng sợ...
Cậu bé biết rằng không nên la hét to, vì người lớn trong nhà đã nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần rằng việc la hét hay hành động quá mạnh có thể khiến những con vật hoang dã này hoảng sợ và tấn công. Điều đó sẽ còn nguy hiểm hơn. Đây là quy tắc cơ bản để giữ mạng sống khi trẻ con chơi trong núi, dù là những đứa trẻ bốn, năm tuổi như cậu bé này cũng ghi nhớ rất rõ.
Thật ra nếu trong tình huống khác, cậu bé có thể từ từ di chuyển đến khoảng cách an toàn, sau đó chạy nhanh ra xa.
Nhưng lần này con rắn hoa ở quá gần cậu bé khiến cậu không dám hành động bất cẩn.
Nhóm của Tô Dụ cùng mấy đứa trẻ khác đứng cách cậu bé một khoảng khá xa, vì vậy bọn trẻ vừa cố nén sự sợ hãi vừa thì thầm bàn bạc xem nên làm gì.
Cậu bé vừa rồi dùng giun đất dọa Vương Oanh nói: "Hay là chúng ta lén chạy ra phía trước tìm người lớn?"
Nhưng Tô Dụ lắc đầu: "Không kịp đâu, con rắn đang bò về phía trước rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người lớn đều ở xa phía trước, nếu bọn trẻ dùng chân ngắn chạy đi tìm người lớn rồi quay lại thì mọi chuyện đã muộn màng. Dù Tô Dụ có thể chạy nhanh nhưng con rắn hoa này quá gần cậu bé, chỉ cần một cú tấn công là mọi chuyện sẽ hỏng bét. Nếu rắn tấn công trong khoảng thời gian đó, chắc chắn sẽ không kịp.
Ngay lúc này, tất cả bọn trẻ đều nín lặng, chăm chú nhìn cậu bé và con rắn hoa phía sau, không biết nên hành động thế nào.
May thay, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tô Dụ chợt nhận ra lý do tại sao con rắn hoa này đến giờ vẫn chưa tấn công mà chỉ bò từ từ...
Nhiệt độ hiện tại vào khoảng 10 độ, đúng vào thời điểm những loài rắn bắt đầu ngủ đông!
Vì vậy con rắn hoa này không phải không muốn tấn công mà do nhiệt độ quá thấp khiến cơ thể nó cứng đơ, không thể di chuyển nhanh chóng, chỉ có thể chậm rãi bò đi.
Hiểu ra điều này, Tô Dụ không còn do dự nữa, cậu nhặt lên một cành cây và nói với Vương Oanh cùng các bạn: "Mọi người chờ ở đây nhé."
Sau đó Tô Dụ cầm cây gậy, chậm rãi tiến về phía con rắn hoa. Quả nhiên cho đến khi Tô Dụ đến phía sau con rắn, nó vẫn chưa nhận ra có ai đến gần.
Sau đó Tô Dụ nhắm đúng vị trí bảy tấc của con rắn và vụt mạnh cành cây xuống, vừa khéo đánh ngất con rắn hoa.
Thấy con rắn không động đậy nữa, Tô Dụ lập tức quay đầu vẫy tay gọi Vương Oanh cùng các bạn: "Lấy đá đập nó đi!"
Ngay lập tức, cả đám trẻ ùa đến chỗ con rắn hoa đã bị ngất, chỉ trong chốc lát, nhờ vào sức mạnh của số đông, đầu của con rắn đã bị đập nát bươm.
Cậu bé khi nãy chơi với giun đất vỗ tay reo lên: "Tô Tiểu Tứ giỏi quá! Chúng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t một con rắn lớn thế này!"
Cậu bé vừa được cứu cũng cười tươi rói, nói với Tô Dụ: "Cậu thật dũng cảm! Lúc nãy mình không dám nhúc nhích luôn!"
Cô bé mũm mĩm Vương Oanh còn giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi Tô Dụ: "Cậu thật giỏi!"