Chu tẩu tử đã gắng hết sức, dùng hết sức mình để hét lớn tiếng nhất có thể!
Vậy nên chẳng mấy chốc, cả thôn đều biết tin này.
Nghe xong, nhiều trí thức trẻ mới đến run lên bần bật.
Trời ơi, trong cánh đồng mà cũng có rắn sao??? Chẳng phải rắn chỉ xuất hiện trên núi hay ngoài hoang dã thôi sao?
Lại còn là một con rắn dài bằng cánh tay người lớn nữa!!!
Hu hu, hôm nay lại là một ngày không muốn đi xuống thôn nữa rồi...
Họ muốn về nhà!!!
Nhưng cũng có một số người dân trong thôn, chẳng hạn như mẹ của Mã Tam Bảo, Mã thẩm thì lại cảm thấy rất tiếc.
Mã thẩm vừa bó lúa vừa nhổ một bãi nước bọt, mắng: "Phì, thật uổng phí cho mấy đứa nhóc đó! Con rắn hoa lớn như vậy mà nhà mình không gặp được thì tiếc quá... ít nhất cũng là một bữa thịt đấy, mẹ kiếp... bla bla..."
Nhưng nếu Mã Tam Bảo biết chuyện này, chắc chắn cậu ta sẽ nói: "Cảm ơn mẹ, nhưng con không cần đâu!!"
Mấy nữ trí thức trẻ đứng gần đó tình cờ nghe thấy câu nói của Mã thẩm lại tiếp tục run lên bần bật.
Hu hu, mấy bà thím ở quê đáng sợ quá...
Họ không muốn ở nông thôn nữa...
Họ muốn về nhà!!!
Tối hôm đó, nhà Tô Dụ đã có bữa súp rắn ngon lành, à không, là bữa thịt rắn luộc nhạt nhẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất nhiên rồi, Ninh Quyên nói cô ấy sẽ không ăn, cô ấy bảo hôm nay mình sẽ ăn chay!
Hoạt động thu hoạch mùa thu diễn ra sôi nổi, mọi người trong thôn từ già trẻ trai gái đều tham gia và thời gian dần trôi đến ngày cuối cùng của tháng Chín.
Xã viên và trí thức trẻ chỉ cần cố gắng thêm nửa tháng nữa là sẽ hoàn thành xong vụ thu hoạch năm nay và ba nhóc học Tiểu học gà mờ là Tô Dĩnh, Tô Mậu và Lư Đản cũng cuối cùng được hưởng những ngày nghỉ kết hợp giữa kỳ nghỉ thu hoạch và kỳ nghỉ đông, gạch bỏ, gạch bỏ, bị ép phải chịu đựng cái rét lạnh và những ngày làm việc khổ sở.
Hiện giờ cao lương và lúa nước trong đồng đã cơ bản được thu hoạch hết, chúng đang nằm phơi ngoài sân thóc, chịu đựng nắng gió, chỉ cần chờ khi độ ẩm giảm xuống đủ, chúng sẽ được đóng gói và vận chuyển để nộp cho công xã.
Những ngày gần đây, thời tiết trở lạnh nghiêm trọng, sáng tối đều đã dưới 0 độ nhưng may mắn là không gặp mưa hay tuyết nên vụ thu hoạch năm nay coi như đã được bảo toàn.
Ban ngày khi làm việc, ai cũng toát mồ hôi nhưng cho dù có tiết kiệm củi đến mấy, sau khi tan làm, không ai dám ra sông tắm nữa. Thay vào đó, mọi người đều thà tốn củi để đun nước nóng lau người hoặc thậm chí cứ để cơ thể bốc mùi, vì chẳng ai muốn vì tiết kiệm mà đổ bệnh, thật không đáng.
Vì vậy người duy nhất vẫn còn kiên trì tắm ở bờ sông mỗi ngày chỉ còn lại anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng.
Anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng, người luôn yêu thích sự sạch sẽ kiên quyết tắm táp mỗi ngày.
Anh ta đã biến một mình từ việc bơi mùa hè thành bơi mùa thu và bây giờ là bơi mùa đông.
Nhưng không ai biết, lý do Hách Kiện Tráng ra sông tắm không phải vì tắm mà là vì hành động "cởi" trước khi tắm.
Cuối cùng trời không phụ lòng người, hôm đó anh Phượng Sồ đã gặp được người yêu giai đoạn mới trong cuộc đời của mình.
Trời bắt đầu tối dần, gió lạnh rít lên từng cơn và trong bụi lau khô bên bờ sông lớn, một bóng dáng to lớn bất thường dần hiện ra.
Đúng vậy, người dũng cảm đối diện với dòng sông băng giá chính là anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng vừa ăn tối xong và chuẩn bị đi tắm mát.
Mấy hôm nay Hách Kiện Tráng luôn trong trạng thái uể oải, không còn hứng thú.
Thời tiết ngày càng lạnh, ngay cả những người đàn ông làm việc giữa trưa cũng không còn muốn cởi trần khoe n.g.ự.c nữa.
Thêm vào đó, khi thu hoạch bước vào giai đoạn bận rộn nhất trong nửa tháng cuối cùng, cường độ lao động trên cánh đồng tăng cao đến mức khiến những trí thức trẻ mới đến không thể chịu nổi.