Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 408



Nói tóm lại, anh Phượng Sồ cảm thấy rất buồn bực, không có tình yêu để xoa dịu, thân tâm anh đại đều mệt mỏi.

Tuy nhiên dù có mệt mỏi hay buồn chán đến đâu, việc tắm vẫn phải được thực hiện. Hách Kiện Tráng nghĩ rằng nếu mình cố gắng thêm chút nữa, có lẽ sẽ gặp được định mệnh của mình.

Đông lạnh đến tê bại chân là gì chứ? Lạnh đến mức mặt tím tái thì sao? Lạnh đến đau cả... chỗ đó thì đã làm sao?

Ha ha, cơ hội luôn dành cho những người chuẩn bị sẵn sàng.

Anh Phượng Sồ tin chắc rằng tình yêu cũng không khác gì!

Từ mấy hôm trước, mỗi khi chiều buông xuống, trên mặt sông đã bắt đầu đóng một lớp băng mỏng. Mỗi lần Hách Kiện Tráng lao xuống sông sau một cú chạy lấy đà ngắn, lực va chạm mạnh mẽ sẽ ngay lập tức phá vỡ lớp băng tạo ra những đợt sóng nước lớn đồng thời làm dịu đi trái tim đang nóng hổi của mình. Tuy nhiên điều đó cũng để lại cho anh ta nguy cơ bị bệnh viêm khớp mãn tính.

Nhưng Hách Kiện Tráng không sợ, cơn khát khao về "thực phẩm tinh thần" khiến toàn thân anh ta như được tiếp thêm sức mạnh.

Hôm nay anh Phượng Sồ vẫn như thường lệ, trên đường tiến lại gần bờ sông, tay đã đặt lên chiếc thắt lưng bằng da heo và khóa đồng, vừa đi vừa cởi...

Nhưng khi vừa băng qua bụi lau cao khô và vừa cởi được thắt lưng, chuẩn bị tụt quần xuống, anh ta đã thoáng thấy một bóng người lạ lẫm nơi khe hở giữa bụi lau và bờ sông.

Người này mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen rộng thùng thình trông như vừa mất người thân, còn quần thì do ánh sáng yếu nên không nhìn rõ được...

Tuy nhiên nét mặt u sầu và thanh tú của người đó khiến tinh thần của Hách Kiện Tráng phấn chấn hẳn lên. Anh ta nhanh chóng thắt lại chiếc thắt lưng đồng da heo của mình.

Với kinh nghiệm dày dặn trong việc làm quen với người khác giới, Hách Kiện Tráng vô thức phát ra một tiếng "Khụ..." rất lịch sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đang co ro bên bờ sông cũng là Hồ lão Ngũ, đang suy tư về cuộc đời và đồng thời chịu đói, nghe thấy tiếng động phản xạ quay đầu sang phải: "?"

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, bánh xe định mệnh bắt đầu xoay chuyển...

Cuối cùng Hách Kiện Tráng đã nhìn rõ khuôn mặt của Hồ lão Ngũ. Đúng như anh ta đã đoán, người đàn ông này sở hữu đôi mắt phượng đầy cảm xúc với làn da nhợt nhạt do thiếu dinh dưỡng và quầng thâm do thiếu ngủ, tất cả đều cho thấy đây là một người có câu chuyện cuộc đời phức tạp.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim của anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng lại một lần nữa rung động, trong đầu anh ta như thể hàng vạn bông pháo hoa nổ tung, đầy chấn động và phấn khích.

Là anh ấy, chính là anh ấy, người bạn thân của chúng ta, Tiểu Na Tra!

Hách Kiện Tráng không kìm được l.i.ế.m nhẹ môi, bởi ngoại hình của người đàn ông này quá hợp với gu thẩm mỹ của anh ta...

Dù Hách Kiện Tráng thích ngắm nhiều kiểu mỹ nam khác nhau nhưng người anh ta yêu thích nhất vẫn là kiểu người có dáng người gầy gò, không quá vạm vỡ như anh họ Tô Mưu và Hồ lão Ngũ. Sau này người ta gọi đó là "vẻ đẹp thanh xuân".

Dù Hồ lão Ngũ có thể là một kẻ tệ bạc, đã từng ngoại tình với Trương Hiểu Quyên – trí thức trẻ nhưng không thể phủ nhận rằng hắn trông không hề xấu xí. Nếu không vợ cũ của gã, Tôn Tiểu Yến đã chẳng phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc này vì tình yêu đến quá nhanh như cơn lốc xoáy, Hách Kiện Tráng có chút bối rối, đứng sững tại chỗ, không biết làm thế nào để mở lời mà không tỏ ra quá lố.

Nhưng Hồ lão Ngũ thì đã mất kiên nhẫn. Hắn vốn chỉ muốn một mình đến đây để hồi tưởng về mối tình đã qua đời hồi đầu năm nay nhưng đột nhiên lại xuất hiện một kẻ đeo kính đen... Mẹ nó, phiền phức quá!

Hồ lão Ngũ cau mày, giọng nói đầy khó chịu: "Nhìn cái gì?"

Tuy nhiên trong mắt anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng, cái cau mày của Hồ lão Ngũ lại càng làm nổi bật nét đẹp của hắn...