Đúng như câu nói, ngắm người đẹp dưới ánh trăng, càng ngắm càng thêm rực rỡ, Hách Kiện Tráng lúc này cũng thấy rực rỡ hơn bao giờ hết.
Anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay phải ra, mỉm cười nhẹ nhàng: "Xin chào, tôi là trí thức trẻ mới đến, Hách Kiện Tráng."
Vì Hồ lão Ngũ và Hách Kiện Tráng không ở cùng một đội sản xuất, nơi làm việc của họ cũng cách nhau hàng chục mẫu đất nên họ hầu như chưa từng gặp nhau trước đây và không biết tên nhau.
Người ta nói rằng không ai từ chối một nụ cười. Hồ lão Ngũ nhìn người đàn ông với nụ cười trên môi và cơ bắp rắn chắc rồi lịch sự đáp: "Hồ lão Ngũ."
Hồ lão Ngũ không đưa tay ra vì hắn không biết "bắt tay" là gì.
Nhưng không sao, dù anh Phượng Sồ Hách Kiện Tráng đang bị ham muốn che mờ đầu óc nhưng vẫn không hề giận dữ, ngược lại anh ta còn rất lịch sự thu tay về rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh Hồ lão Ngũ trên mặt đất.
Hách Kiện Tráng thân thiện nói: "Hóa ra là anh Hồ à, trời lạnh thế này, sao anh lại ngồi một mình ở bờ sông thế? Ngồi lâu sẽ bị cảm lạnh đấy. Này, ăn miếng sô-cô-la để phục hồi thể lực đi."
Sô-cô-la sản xuất trong nước ở thập niên 70 thực sự không ngon nhưng vẫn là món hàng cực kỳ quý hiếm. Người dân ở các thành phố lớn mới có cơ hội thấy nó chứ đừng nói đến Hồ lão Ngũ. Hắn chưa từng thấy sô-cô-la là gì.
Hiện tại Hồ lão Ngũ thấy Hách Kiện Tráng đưa tay ra mời mà không có ý định rút về nên chần chừ một lúc rồi nhận lấy miếng sô-cô-la.
Miếng sô-cô-la có hình dạng tinh xảo, giống một chai rượu nhỏ màu xanh lục. Bên trong là sô-cô-la màu nâu sẫm, bên ngoài bọc bằng lớp giấy bạc nhuộm xanh lục.
Nhưng Hồ lão Ngũ không biết điều đó, hắn bóp thử một cái thấy cứng, định cho vào miệng cắn luôn.
Hách Kiện Tráng vội ngăn hành động của Hồ lão Ngũ và nói: "Anh Hồ à, sô-cô-la phải ăn như thế này..."
Vừa nói, Hách Kiện Tráng vừa chu đáo bóc lớp vỏ bên ngoài cho Hồ lão Ngũ. Khi tay phải ấm áp của Hách Kiện Tráng vô tình chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Hồ lão Ngũ, anh ta bất giác rùng mình.
Nhưng Hồ lão Ngũ không nhận ra điều bất thường, thậm chí còn hạ thấp cảnh giác vì sự nhiệt tình của Hách Kiện Tráng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồ lão Ngũ bỏ miếng sô-cô-la đã bóc vỏ vào miệng rồi nói cảm ơn với giọng ngậm ngùi: "Cảm ơn..."
Người ta có câu "Cầm của người ta thì tay ngắn, ăn của người ta thì miệng mềm", Hồ lão Ngũ đã ăn món quý hiếm của Hách Kiện Tráng, giờ không tiện từ chối cuộc trò chuyện của anh ta.
Nhất là khi Hồ lão Ngũ phát hiện, trong miếng sô-cô-la ngọt lịm vừa cắn ra lại có một ngụm rượu!
Hồ lão Ngũ ngạc nhiên mở to mắt, biểu cảm sinh động của hắn khiến Hách Kiện Tráng bật cười sảng khoái.
Hách Kiện Tráng cười nói: "Nồng độ cồn không cao đâu, sẽ không làm say đâu."
Hồ lão Ngũ ngậm miếng rượu trong miệng, không muốn nuốt ngay, mơ hồ gật đầu.
Thấy đối phương không từ chối cuộc trò chuyện của mình, Hách Kiện Tráng tiếp tục hỏi: "Anh Hồ này, sao lại ngồi một mình ở đây thế?"
Hồ lão Ngũ im lặng nhai miếng sô-cô-la ngọt ngào có vị rượu, hồi lâu mới không nỡ nuốt xuống và trả lời: "Tâm trạng tôi không tốt..."
Có lẽ thiện chí của "người lạ" và ngụm rượu trong miếng sô-cô-la đã làm tan chảy lớp vỏ bọc trong lòng Hồ lão Ngũ nên lần này hắn đã nói ra lý do thực sự khiến mình buồn bã.
Hồ lão Ngũ tiếp tục nói: "Người mà tôi thích không muốn ở bên tôi..."
Trong thời đại mà hầu hết mọi người đều không hiểu thế nào là tình yêu, còn hôn nhân và việc cưới hỏi qua mai mối chỉ cách nhau một lần gặp mặt thì câu nói này của Hồ lão Ngũ không khỏi có vẻ yếu đuối và không hợp thời.
Nhưng đúng lúc này, anh Phượng Sồ lại còn yếu đuối và không hợp thời hơn cả Hồ lão Ngũ.
Nghe thấy câu nói đó, Hách Kiện Tráng ngay lập tức đồng cảm sâu sắc với Hồ lão Ngũ.
Một lúc sau, Hách Kiện Tráng mới nghẹn ngào nói: "Đúng là những kẻ lạc loài cùng trời cuối đất, người tôi thích cũng không muốn ở bên tôi..."