Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 421



Ninh Quyên thần thần bí bí kéo Tô Dĩnh lại, khoe cái giỏ của mình: "Đại Nha, nhìn xem đây là gì!"

Tô Dĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua, ồ, gà rừng à, cũng béo đấy, xem ra em trai mình vẫn duy trì phong độ ổn định.

Nhưng Tô Dĩnh giả vờ như chưa nhìn rõ: "Cái gì vậy?"

Ninh Quyên ôm chặt giỏ, nhảy quanh vài vòng vì phấn khích. Sau khi tự hào một hồi, cô ấy mới kiềm chế được cảm xúc của mình, hạ giọng nói đầy tự hào: "Gà... rừng... rất béo! Chị... chị... chị bắt gặp đấy! Vừa vào rừng thì nó đã chạy theo chị! Có phải chị rất may mắn không? Chị đã bàn với Tiểu lão Tứ rồi, từ giờ mỗi sáng chị sẽ theo em ấy lên núi!"

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh hiểu ra rằng Ninh Quyên đang muốn khoe mình rất có ích để cô không đuổi cô ấy đi.

Nhưng bảo Tô Dĩnh nói sự thật với Ninh Quyên thì cũng không được, vì dù sao Ninh Quyên cũng là người nhất quyết không chịu rời khỏi nhà họ. Còn Tô Dụ cũng chỉ đang cố gắng bảo vệ lợi ích của gia đình mình.

Vì vậy Tô Dĩnh đáp: "Chị thật may mắn đấy."

Haizz... lại bị em trai cô lừa thêm một người nữa rồi.

Ninh Quyên, người đã lo lắng cả đêm bỗng dưng cảm thấy yên tâm hơn sau khi bị chị em Tô Dĩnh cùng nhau lừa dối sáng nay.

Ninh Quyên nghĩ rằng từ giờ mình nhất định phải cố gắng thể hiện tốt hơn, tuyệt đối không thể để Đại Nha có lý do đuổi mình đi!!

Cố lên, Ninh "Hu Hu"! Mày có thể làm được mà!

Ninh Quyên nói: "Đại Nha, để chị trông lửa giúp em nhé!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, ngay cả việc trông lửa cũng muốn giành lấy, Tô Dĩnh quyết định nhường: "Được, chị trông lửa đi, em sẽ đi nhổ lông con gà rừng."

Hừm, phụ nữ quả nhiên phải có tham vọng...

Có tham vọng thì mới có động lực!

Nhà họ đã thèm thịt mấy ngày nay rồi, mùa thu hoạch quả thực quá mệt mỏi. Ban đầu Lưu Lan Hương đã bàn với Tô Dĩnh, chờ muối xong dưa cải thì mẹ con họ sẽ đi chợ hợp tác xã để mua ít thịt heo.

Nhưng bây giờ chưa kịp đi chợ thì ăn con gà rừng béo mập này cũng được rồi-

Dù sao cũng là gà nhặt được, Tô Dĩnh không cần hỏi ý kiến Lưu Lan Hương mà tự mình quyết định xử lý con gà rừng.

Chân gà, đầu gà và bộ xương được cho vào nồi đá nhỏ để hầm nhừ làm canh cho bữa tối. Sáng nay Tô Dĩnh thái nhỏ phần ức gà, còn hai cái đùi lớn thì chặt nhỏ rồi cho hết vào nồi cháo nóng để luộc. Sau đó cô thêm một ít gừng thái chỉ và hành lá băm nhỏ. Ăn kèm với một đĩa cải bẹ muối trộn mỡ heo thì thật không gì sánh bằng, vừa no vừa bổ dưỡng.

Sáng nay cháo gà xé phay là món mà Tô Dĩnh mang sang cho đồng chí Ngũ Lỗi Ngũ đại thúc ở nhà bên cạnh. Ngũ đại thúc chỉ cần ngửi thấy hương thơm của mỡ gà từ nồi cháo là đã nghĩ rằng việc Diêu Tam Giang không có ở nhà... quả thật là tốt quá!

Vì không thể để Diêu Tam Giang phát hiện ra bí mật rằng Tô Dụ thường xuyên nhặt được thịt, Ngũ đại thúc đã trải qua những ngày khổ sở vô cùng, bởi vì món ăn mà Tô Dĩnh mang cho Ngũ đại thúc và Diêu Tam Giang trong suốt hơn bốn tháng qua đều toàn là rau.

Thật ra trước đây Ngũ Lỗi cũng không ăn uống ngon lành gì nhưng không phải vì thiếu thịt mà là do ông thường lén lên núi săn b.ắ.n nên thịt không thiếu.

Lý do Ngũ Lỗi ăn uống tệ là vì ông nấu ăn rất dở...

Kể từ khi Diêu Tam Giang đến ở nhà ông vài tháng nay, Ngũ Lỗi vẫn lén lên núi săn b.ắ.n nhưng mỗi lần đều chỉ có thể nướng thịt trên núi mà ăn một mình. Bây giờ khi không có gì để so sánh thì không sao nhưng Ngũ Lỗi cảm thấy thịt nướng không có muối thật khó ăn, cực kỳ khó ăn và có lẽ trong vài năm tới, ông không muốn ăn thịt nướng nữa.

Lúc này Ngũ Lỗi mắt ngấn lệ, bưng bát cháo gà xé phay nóng hổi vào nhà, húp sột soạt từng ngụm.

Ngũ Lỗi thầm quyết định, mẹ nó, sang năm nhà nào thích tiếp đón thanh niên trí thức thì cứ tiếp đi, ông nhất định không tiếp nữa, mười đồng một tháng chẳng đáng, còn ảnh hưởng đến việc ông tích trữ mỡ cho mùa đông nữa.