Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 420



Tô Dụ nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Ninh Quyên, lén vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Tiểu Ngũ và Tiểu Lục.

Hai chú chó giờ đã gần một tuổi, kích thước chỉ nhỏ hơn sói lớn một chút. Tuy nhiên Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đều là chó đực, ước chừng sau này sẽ lớn hơn sói lớn.

Tiểu Ngũ và Tiểu Lục thường theo Tô Dụ lên núi nên chúng rất quen với những con vật nhỏ mà chúng gặp.

Lúc này hai chú chó nhận được tín hiệu và lao nhanh về phía trước!

"Gâu!"

"Gâu gâu!"

Tiểu Ngũ và Tiểu Lục phối hợp nhịp nhàng, trong khi một con tấn công từ phía trước, con kia đã tấn công từ phía sau, chẳng mấy chốc chúng đã bắt được con gà rừng béo mập này.

Sau đó Tiểu Ngũ ngậm con gà rừng trong miệng, đắc ý vẫy đuôi chạy đến để khoe thành tích.

Ninh Quyên thấy hai chú chó săn bắt được gà, cô ấy vô cùng ngạc nhiên, lấy tay che miệng: "Wow! Tiểu Ngũ và Tiểu Lục thật sự bắt được rồi!"

Tô Dụ xoa đầu Tiểu Ngũ và Tiểu Lục để khen ngợi, sau đó bắt đầu bịa chuyện vì chúng không biết nói tiếng người: "Chị Ninh giỏi quá! Gà rừng vốn rất khó gặp, vậy mà chị vừa vào rừng đã bắt gặp, vận may của chị thật tốt!"

Ninh Quyên lập tức bị chuyển hướng sự chú ý, cô ấy ngờ ngợ hỏi: "Chị... chị có vận may sao?"

Tô Dụ tiếp tục lừa: "Đúng vậy, chị Ninh thật may mắn! Trước đây chị có bao giờ đi sâu vào trong rừng chưa?"

Ninh Quyên mơ màng gật đầu: "Đúng rồi... Hình như chị chưa từng đi xa như vậy."

Tô Dụ vỗ tay: "Vậy là đúng rồi! Bên ngoài ít khi có động vật hoang dã!"

Ninh Quyên nghe mà không hiểu, cô ấy bị lừa đến mức ngơ ngác.

Sau đó Tô Dụ bất ngờ chu môi ra: "Haizz... Nhưng mà con gà rừng béo thế này, nếu mình được ăn thì tốt quá, khỏi phải nộp lên cho đại đội... Chị của em làm món gà hầm ngon lắm! Cho thêm nấm vào nấu chung, uống trước nước canh rồi ăn thịt, còn dư thì có thể ăn với mì... Haizz... Không được ăn thì tiếc quá, rõ ràng quanh đây có nhiều nấm như thế..."

Tô Dụ chỉ tay vào gốc cây gần đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Quyên nhìn thấy... Trời ơi, tại sao dưới lớp lá rụng lại có nhiều nấm to như vậy! Thảo nào Tiểu lão Tứ không hái nấm ở dưới núi, hóa ra ở trong rừng sâu, nấm lại mọc nhiều và to đến thế này!

Tô Dụ tiếp tục tấn công tâm lý: "Cánh gà béo ngậy, hầm cùng khoai tây với đùi gà, còn thịt ức thì cắt sợi nấu cháo, xào thịt gà cũng ngon, nấu cùng đậu đũa cũng rất tuyệt... Ôi, hình như thịt gà nấu kiểu gì cũng ngon hết!"

Nhìn thấy Tô Dụ đếm các cách nấu thịt gà trên đầu ngón tay, Ninh Quyên bắt đầu d.a.o động.

Trời ạ, em cứ dụ dỗ như vậy, ai mà chịu nổi!

Ninh Quyên nhìn xung quanh, thấy không có ai cả, vì đây là chỗ mà Tô Dụ cố tình chọn.

Sau đó Ninh Quyên nhỏ giọng nói với Tô Dụ: "Khụ khụ... Tiểu lão Tứ này, hay là... chúng ta mang con gà này về nhà ăn đi? Không nộp cho đại đội nữa. Miễn là chúng ta không nói ra, chắc sẽ không ai biết, đúng không?"

Ninh Quyên có chút lo lắng, cảm thấy mình đang lừa một đứa trẻ.

Nhưng thịt gà thật thơm quá mà!

Ninh Quyên muốn ăn thịt gà!!

Tô Dụ giả vờ bối rối: "Thật... thật vậy sao?"

Nhìn thấy con gà rừng béo mập trong miệng Tiểu Ngũ, Ninh Quyên cắn răng nói: "Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta không nói ra, đại đội sẽ không biết!"

Tô Dụ chép miệng: "Vậy... vậy chúng ta... chúng ta mang về nhà ăn hết nhé! Em không nói ra đâu!"

Ninh Quyên gật đầu: "Không nói! Chúng ta ai cũng không được nói ra!"

Sau khi hai người thống nhất, Ninh Quyên nhét con gà rừng lớn vào trong giỏ của mình rồi cùng Tô Dụ hái thêm nhiều nấm và rau dại để che lên trên, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.

Lần này trên đường về, Ninh Quyên không hề chần chừ, thậm chí còn chạy nhanh hơn cả Tiểu Ngũ và Tiểu Lục.

Khi Tô Dụ và mọi người vừa về đến nhà, Ninh Quyên đã vội vàng đóng cổng lại, suýt chút nữa làm Tiểu Ngũ và Tiểu Lục bị kẹt ngoài sân.

Sau đó Ninh Quyên ôm chặt giỏ, đi khắp sân tìm Tô Dĩnh. Khi phát hiện Tô Dĩnh đang nấu cháo trong bếp, Ninh Quyên hào hứng lao vào.