Sáng hôm sau, Tô Dĩnh dẫn theo Tô Dụ ngồi xe la của Hồ lão lục từ cổng thôn đi đến công xã.
Hôm nay hai chị em chủ yếu là mua đủ số bông vải và vải vóc cần thiết cho gia đình, tiện thể mua thêm chút đồ ăn vặt. Dù sao thì ở đây học sinh tiểu học những năm 70 không có bài tập về nhà mà công việc đồng áng cũng không cần làm vội. Vì vậy ngoài em hai Tô Mậu phải học bổ túc môn toán, các đứa trẻ khác đều đã bước vào giai đoạn có thể thoải mái lên núi chơi.
Nếu là năm ngoái, Tô Dĩnh không thể thoải mái như vậy. Nhà cửa thiếu thốn đủ thứ, việc gì cũng không ai làm, hầu như tất cả đều dựa vào cô và Lưu Lan Hương lo liệu.
Nhưng năm nay mẹ Lưu Lan Hương đã được thăng cấp lên làm cố vấn kỹ thuật. Bà đang ở nhà chỉ huy chuyên nghiệp Diêu Tam Giang, Ninh Quyên và Ngũ Lỗi làm các công việc như muối dưa chua, muối rau, thu xếp mảnh đất tự canh của hai gia đình, ....
Dự kiến vài ngày nữa đại đội sẽ phát lương thực nên bây giờ phải lo xong hết việc nhà để khi có lương thực mới có chỗ phơi khô.
Năm nay lượng cải thảo dùng để muối dưa chua của hai nhà đều là từ mảnh đất tự canh. Cả mảnh đất của nhà Tô Dĩnh và Ngũ Lỗi cộng lại cũng chưa đầy một mẫu. Nếu là mọi năm, họ sẽ phải trồng khoai lang hoặc lúa mì nhưng năm nay gia đình dự định tiếp tục mua gạo nên theo yêu cầu mạnh mẽ của Tô Dĩnh, mảnh đất của hai nhà chỉ trồng cải thảo và củ cải trắng.
Ninh Quyên và Diêu Tam Giang cũng có mảnh đất tự canh nhưng mảnh đất của họ được phân chia chung với các thanh niên trí thức khác bên cạnh điểm xây dựng mới. Tuy nhiên vụ mùa năm nay trên đất tự canh của các thanh niên trí thức là do những thanh niên cũ trồng, vì vậy không có phần của những thanh niên mới như Ninh Quyên và Diêu Tam Giang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài ra sang năm, khi Ninh Quyên và Diêu Tam Giang không còn sống ở điểm của thanh niên trí thức nữa, chắc chắn sẽ không thuận tiện để qua lại chăm sóc đất cũng không thể lúc nào cũng trông chừng rau và lương thực trên đất. Vậy nên vụ mùa sang năm trên đất tự canh của thanh niên trí thức vẫn không có phần của hai người họ.
Vấn đề là đại đội cũng không thể tùy ý thay đổi vị trí mảnh đất tự canh của họ. Đất đai là thứ quan trọng nhất ở nông thôn, không thể dễ dàng thay đổi. Mỗi mảnh đất có độ phì nhiêu khác nhau, đất của đại đội là đất tốt nhưng diện tích đất tốt có hạn, đại đội còn chưa đủ đất để trồng lương thực nên phần đất tự canh của mỗi nhà chỉ còn lại là những khu đất không tốt ở chân núi hoặc trên sườn dốc.
Nếu đại đội đặc biệt thay đổi vị trí đất tự canh cho hai thanh niên trí thức thì những người khác cũng muốn đổi thì sao? Đổi xong rồi còn nảy sinh mâu thuẫn thì thế nào? Khi đó lương thực và rau đã trồng rồi lại xử lý ra sao? Quá nhiều rắc rối nên đại đội trưởng Vương Đại Lực không thể mở lời cho việc này.
Khi Tô Dĩnh trồng cải thảo và củ cải trên mảnh đất tự canh, cô cũng không biết rằng mùa đông năm nay, gia đình sẽ có thêm hai miệng ăn là Ninh Quyên và Diêu Tam Giang...
Vậy nên ban đầu hai nhà chỉ cần muối năm, sáu chum dưa cải chua là đủ nhưng bây giờ phải muối thêm hai, ba chum nữa mới có thể đảm bảo đủ ăn cho đến khi mùa xuân tới, lúc rau dại trên núi mọc lại.
Nếu không thì đến lúc giáp hạt hàng năm, chỉ ăn khoai lang và ngô thì thật sự sẽ rất khổ sở.
Chum lớn để muối dưa nhà Ngũ Lỗi còn dư. Trước đây nhà ông ấy đông người nhưng bây giờ chỉ còn lại mỗi mình ông ấy nên ông ấy đã dọn hết vào sau vườn. Hiện giờ tất cả chum đã được mang ra rửa sạch.
Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa, đó là rau dự trữ cho mùa đông không đủ.