Trong thôn, rau dự trữ cho mùa đông chủ yếu là cải thảo và củ cải trắng, mà nguồn rau này chủ yếu đến từ mảnh đất tự canh của mỗi nhà.
Cải thảo có sản lượng khoảng 6000 cân mỗi mẫu nhưng mảnh đất tự canh của nhà Tô Dĩnh và nhà Ngũ Lỗi chưa đến một mẫu, lại còn trồng một nửa là củ cải trắng. Vậy nên số lượng cải thảo thu hoạch được chỉ khoảng 2000 cân. Mà một chum dưa cải muối cần đến gần 200 cân cải thảo, hai nhà muốn muối tám chum dưa thì cần đến khoảng 1500 cân cải thảo.
Vậy thì tính đơn giản, số cải thảo còn lại trên mảnh đất tự canh của hai nhà chỉ còn không đến 1000 cân, còn củ cải trắng có số lượng tương đương với cải thảo khoảng 2000 cân, tổng cộng lại là khoảng 3000 cân rau dự trữ cho mùa đông.
Đất của đại đội chủ yếu dùng để trồng lương thực, không thể trồng quá nhiều cải thảo và củ cải trắng vì lương thực trồng ở các ruộng khác sau khi đóng thuế lương thực vẫn còn không đủ để nuôi sống toàn bộ xã viên trong đại đội. Vậy nên dù sắp tới chia lương thực, mỗi người cũng chỉ được chia khoảng trăm cân cải thảo hoặc củ cải trắng mà thôi.
Ninh Quyên và Diêu Tam Giang là thanh niên trí thức mới tới năm đầu tiên, không được chia rau dự trữ cho mùa đông.
Điều này có nghĩa là tổng lượng rau dự trữ từ mảnh đất tự canh và phần được chia từ đại đội cộng lại chỉ khoảng 4000 cân. Và khi tính thêm tám chum dưa muối thì gia đình Tô Dĩnh, nhà Ngũ Lỗi, cộng thêm Ninh Quyên và Diêu Tam Giang, tổng cộng tám người phải ăn từ bây giờ cho đến tháng tư năm sau.
Nhưng hiện tại mới là cuối tháng mười, còn bao nhiêu ngày nữa mới đến tháng tư năm sau, mà rau dự trữ trong nhà cũng sẽ bị hao hụt theo thời gian. Nhà chứa rau của họ không phải là kho lạnh công nghệ cao mà chỉ là cái hầm tự nhiên. Ngay cả khi tính thêm 200 cân củ cải trắng và cải thảo mà đại đội bù đắp cho nhà Tô Dĩnh, lượng rau dự trữ cho mùa đông vẫn rất eo hẹp!
Chỉ nghĩ đến tương lai của hơn nửa năm trời sắp tới, Tô Dĩnh đã cảm thấy mình sắp khổ sở đến mức không chịu nổi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vài ngày trước, khi Ninh Quyên và Diêu Tam Giang mới chuyển về nhà, Tô Dĩnh còn chưa nhận ra vấn đề này. Nhưng tối qua, khi cô bàn với Lưu Lan Hương về việc mua sắm hôm nay, cô mới nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Mặc dù mùa hè năm nay, Tô Dĩnh đã chuẩn bị rất nhiều rau khô từ sớm nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp biến động thực tế!
Suy nghĩ như vậy khiến Tô Dĩnh thấy vô cùng đau đầu.
Để bù đắp cho sự thiếu hụt rau dự trữ mùa đông, Tô Dĩnh đã khẩn cấp sắp xếp cho Ninh Quyên và Diêu Tam Giang trong tuần tới, mỗi sáng phải lên núi đào rau dại, hái nấm và mộc nhĩ. Dù sao thì Diêu Tam Giang cũng có sức lực, cả hai người cùng đi mang theo d.a.o chặt củi thì cũng không phải lo về nguy hiểm.
Rau dại và nấm mộc nhĩ giờ có thể hái được nhiều lắm cũng chỉ khoảng bảy, tám ngày nữa. Họ phải chọn những chỗ trong thung lũng có nhiệt độ cao hơn một chút để tìm kiếm, nơi đó không có nắng và không có gió lớn, độ ẩm và nhiệt độ đôi khi còn cao hơn những nơi khác mấy độ.
Nhưng tóm lại, thời gian rất gấp rút, nhiệm vụ thì nặng nề, việc hái được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào sự nỗ lực của hai người họ.
Tô Dĩnh đã nói rõ ràng rồi, nếu mùa xuân năm sau đến cả dưa muối cũng không đủ thì lương thực của họ chắc chắn sẽ bị cắt giảm đầu tiên.
Thực ra Tô Dĩnh cũng đã chuẩn bị hai phương án. Phương án đầu tiên là cho Tô Dụ theo Diêu Tam Giang và Ninh Quyên lên núi. Phương án thứ hai là vào tháng sau, khi thôn bắt đầu học theo phong trào học Đại Trại, cô sẽ đi mua đồ ở huyện và công xã vài lần, không chỉ không làm người khác chú ý mà còn có thể tích trữ thêm đồ ăn.