Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 438



Trên đường, Tô Dĩnh hỏi Ngũ Lỗi: "Ngũ đại thúc, hôm nay làm dưa chua và muối dưa sao rồi?"

Ánh mắt của Ngũ Lỗi khi trả lời hơi trôi dạt: "... Làm xong hết rồi."

Tô Dĩnh: "... ?"

Cô ngạc nhiên hỏi: "Làm xong hết rồi? Chín chum dưa cải chua và bảy, tám vại dưa muối nhỏ... tất cả đều làm xong rồi sao???"

Ngũ Lỗi đáp: "Ừm... hôm nay Diêu Tam Giang và Ninh Quyên rất nỗ lực mà..."

Vì trước đó Tô Dĩnh chỉ dự định muối năm, sáu chum dưa cải chua nên số cải thảo còn lại để lâu hơn, cô để ngoài mảnh đất tự canh mà chưa mang về nhà. Bây giờ chín chum dưa cải đã được muối xong, có nghĩa là hôm nay những người ở nhà đã phải thu hoạch 500 cân cải thảo từ ngoài ruộng về, phơi khô một ngày, sau đó cùng với số cải thảo đã phơi khô trước đó, muối hết vào chum.

Ngoài ra hôm nay họ còn muối bảy, tám vại dưa nhỏ cần phải thu hoạch rau, rửa sạch để ráo nước sau đó thái sợi, thái lát rồi muối vào vại. Trong suốt quá trình, phải liên tục ra giếng múc nước để bổ sung nước.

Với ngần ấy việc, chỉ có bốn người lớn làm. Ban đầu Tô Dĩnh ước tính sẽ mất hai đến ba ngày để làm xong nhưng không ngờ họ đã hoàn thành tất cả chỉ trong một ngày... Thật sự là rất đáng kinh ngạc!

Chỉ có thể nói rằng, áp lực thích hợp giúp tăng hiệu quả làm việc.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều bất ngờ duy nhất mà Ninh Quyên và Diêu Tam Giang dành cho Tô Dĩnh...

Khi về đến nhà, Tô Dĩnh mới biết rằng bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong. Trời mới chỉ vừa tối nhưng họ đã hoàn thành hết công việc rồi sao? Hiệu suất làm việc của họ quả thực đáng sợ!

Tô Dĩnh vừa định rửa tay rửa mặt để ăn tối thì Ninh Quyên đã nhanh chóng mang đến một chậu nước ấm đã chuẩn bị từ trước, tràn đầy yêu thương. Cô ấy còn kèm theo một chiếc khăn để lau tay, mỉm cười dịu dàng. Nhìn biểu cảm trên mặt Tô Dụ, Tô Dĩnh hiểu rằng cậu em cũng đã nhận được chậu nước ấm đầy yêu thương của Ninh Quyên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi ăn tối xong, Lưu Lan Hương và các con còn chưa kịp lau miệng, Ninh Quyên đã ôm hết bát đũa bẩn và chạy thẳng ra giếng để rửa. Cô ấy còn rủ cả Diêu Tam Giang đi cùng.

Sau khi rửa bát xong, hai người lại xách cuốc đi ra mảnh đất tự canh, khăng khăng rằng họ có thể làm việc trong bóng tối!

Thực ra Tô Dĩnh rất muốn ngăn cản hai người họ. Cô không lo lắng về sự an toàn của Diêu Tam Giang và Ninh Quyên vì mảnh đất tự canh của nhà cô và Ngũ đại thúc chỉ nằm dưới chân núi phía sau, cách nhà không xa. Nhưng cô lo lắng cho sự an toàn của rau dự trữ trong mảnh đất tự canh...

Và còn... liệu Ninh Quyên và Diêu Tam Giang có nhận ra mảnh đất tự canh của nhà cô và Ngũ đại thúc không?

Tô Dĩnh cảm thấy rằng đám rau dự trữ trong mảnh đất tự canh dưới chân núi không an toàn chút nào...

Sau khi Ninh Quyên đã đi xa, Tô Mậu mới dám thì thầm nhờ chị gái giúp đỡ: "Chị ơi, chị Ninh Quyên bị điên rồi... Hôm nay em đi vệ sinh mà còn phải làm một bài toán mới được đi đấy! Mà phải làm đúng cơ, làm sai là không được tính đâu!!!"

Tô Mậu sắp phát điên, anh cảm thấy một học sinh tiểu học đang có vấn đề tiêu hóa thì thật sự rất khổ sở... Và việc học thêm thật sự rất hao tổn quần áo bông, nhỡ đâu mà bị dơ thì không giặt cũng thấy ghê, mà giặt rồi thì bông bên trong lại không giữ ấm nữa...

Nghe xong, Tô Dĩnh: "..."

Khi Tô Dĩnh nghe xong lời than thở của cậu em trai Tô Mậu, cô mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Có thể áp lực vừa phải sẽ khiến con người làm việc hiệu quả hơn nhưng áp lực quá cao sẽ chỉ khiến người ta tổn thương lẫn nhau...

Cái này chẳng phải là cậu em Tô Mậu của cô đã chịu tổn thương rồi sao!!

Vậy nên Tô Dĩnh quyết đoán, lập tức chạy theo hướng mà Ninh Quyên và Diêu Tam Giang đã biến mất.