Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 437



Tất nhiên, phương án thứ hai này Tô Dĩnh chưa nói cho Diêu Tam Giang và Ninh Quyên biết.

Hai người bọn họ đã mang thêm gánh nặng cho gia đình. Dù Tô Dĩnh đã giúp giải quyết nhưng vấn đề này vẫn rất phiền phức. Không phải chuyện tiền bạc mà là việc lãng phí thời gian để suy nghĩ.

Tô Dĩnh quyết định để hai người họ cũng lo lắng một chút. Đã sống chung nhà thì ít nhất họ cũng phải chịu trách nhiệm về những phiền toái mà mình gây ra.

Và đúng như dự đoán, cả ngày hôm nay, Diêu Tam Giang và Ninh Quyên đều làm việc rất tích cực, thậm chí là cực kỳ tích cực.

Thật ra hai người bọn họ mấy ngày trước đã rất tích cực làm việc để không bị đuổi ra khỏi nhà nhưng hôm nay còn tích cực hơn nữa, đến mức khi Tô Dĩnh trở về nhà vào buổi tối, cô cảm thấy hơi không quen với sự hăng hái của họ...

Vì hôm nay phải đi xe la của Hồ lão lục và trên xe còn có những người dân khác trong thôn nên Tô Dĩnh và Tô Dụ không mua quá nhiều đồ ăn vặt. Họ chỉ mua bông vải và vải từ công xã cùng với vài cân đồ ăn vặt không mùi vị để không bị người khác phát hiện. Sau đó họ đặt trước 200 cân mảnh vải vụn với Triệu lão thái, nhờ ngày mai Lưu Đại Xuyên mang về nhà rồi họ theo xe la của Hồ lão lục trở về thôn.

Chuyện mua mảnh vải vụn và nhờ Lưu Đại Xuyên giao hàng đã được Tô Dĩnh bàn bạc kỹ với Lưu Lan Hương. Mặc dù 200 cân mảnh vải vụn tốn đến ba mươi đồng lớn và một chuyến đi của Lưu Đại Xuyên cũng phải trả năm hào tiền công nhưng Lưu Lan Hương đã bị sức hút của mảnh vải vụn cuốn hút sâu sắc sau khi nếm thử lợi ích của chúng. Bởi vì mảnh vải vụn thực sự rất hữu ích!

Những mảnh vải có màu sắc tương tự nhau có thể ghép lại với nhau để may quần áo, giày dép, còn những mảnh vải không thể phối hợp được thì có thể dùng làm vật trao đổi với người trong thôn để đổi lấy kim chỉ hoặc dùng để vá quần áo bị rách. Quan trọng là không cần phiếu! Và còn rẻ nữa! Cuối cùng mẹ Lưu Lan Hương đành nuốt nước mắt, đau lòng nhưng vẫn vui vẻ đưa tiền cho Tô Dĩnh.

Khi hai chị em về đến cổng thôn, vì bông vải khá cồng kềnh và nặng, buổi chiều Hồ lão lục đã giúp chất lên xe la. Lúc này Tô Dĩnh và Tô Dụ không thể tự mang xuống được nên Tô Dĩnh bảo cô sẽ ở lại trông đồ còn Tô Dụ về nhà gọi người ra giúp.

Nhưng không ngờ khi Tô Dụ quay lại, phía sau cậu là Ngũ đại thúc và... hai chiến binh đầy tinh thần quyết chiến.

Anh Ngọa Long Diêu Tam Giang một mình vác đống bông cao như ngọn núi, còn nói oang oang rằng mình có thể làm được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diêu Tam Giang: "Đại Nha, cứ yên tâm giao cho anh! Chỉ là đống bông vải này thôi mà, cứ để anh lo!"

Sau đó Tô Dĩnh nhìn theo bóng dáng Diêu Tam Giang với đôi chân run rẩy, trông như một cây kẹo bông di động dần xa. Cô mới chắc chắn rằng Cung Tiêu Xã không bớt xén hàng hóa của mình. Dù sao thì cô đã mua rất nhiều, em trai của cô đang lớn, cần phải lo liệu quần áo bông và giày bông, cộng thêm Ninh Quyên cần làm chăn bông và đệm mới, tổng cộng phải mua đến khoảng 60 cân bông mới...

Nhưng vừa thấy cảnh này, Ninh Quyên không thể chịu được. Sao đồng chí Diêu lại không biết đạo lý chứ? Lấy hết những món đồ nặng nhất rồi!

Ninh Quyên quyết định không còn gì để mất, nhanh chóng giật lấy hai thúng đồ phía sau Tô Dĩnh, ôm một thúng trước ngực, thúng kia đeo sau lưng rồi lao đi mà không thèm quay đầu lại.

Ninh Quyên vừa chạy vừa hét: "Chị có thể! Chị cũng có thể!"

Tô Dĩnh và Tô Dụ bị giật mất hai thúng đồ: "..."

Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi và Tô Dĩnh chẳng lấy được gì: "..."

Nhưng may mắn là với tư cách là người có nhà trong thôn, Ngũ Lỗi không cảm thấy gánh nặng trong lòng quá lớn.

Lúc này Ngũ Lỗi mỉm cười, đầy kỳ vọng hỏi Tô Dụ: "Có muốn Ngũ đại thúc bế cháu về không nào?"

Tô Dụ cười hề hề nói: "Không cần đâu Ngũ đại thúc, để cháu chạy nhiều một chút!"

Rồi Tô Dụ cũng "phăm phăm" chạy về nhà, cậu không muốn bị bế như trẻ con nữa. Năm ngoái không vững chân thì còn không nói nhưng năm nay thì không chịu đâu, hứ!

Vì thế, Ngũ Lỗi với mong ước bị thất bại đành phải tay không cùng Tô Dĩnh thong thả đi về nhà.