Hôm nay là ngày chia lương thực, cả gia đình kéo về nhà cả ngàn cân lương thực, chất đầy sân trước sân sau. Nhưng tất nhiên, người thực sự làm việc phơi thóc chỉ có Tô Đại Lan và Tô Đại Trân.
Chồng của Tô Đại Lan, Chu Hữu Quang là con rể, chắc chắn không phải làm việc, còn những người khác trong nhà thì già yếu, đang mang thai hoặc khuyết tật. Hơn nữa Tô Đại bá còn trả tiền cho Tô Đại Trân nên mọi người trong nhà không chút ngần ngại việc không phải làm.
Còn Tô Đại Lan, dù không được trả tiền nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ. Cô ta hy vọng sẽ mang được ít lương thực về nhà, dù chỉ vài chục cân khoai lang hay ngô cũng tốt. Bởi cô ta chưa sinh cho Chu Hữu Quang được đứa con nào, không có việc làm và vị trí của cô ta ở nhà chồng không được vững vàng. Nếu có thể mang về chút gì đó từ nhà mẹ đẻ, cuộc sống ở nhà chồng sẽ dễ thở hơn đôi chút.
Nhưng sau khi làm việc xong, đợi mãi vẫn không ai nhắc đến chuyện này. Đến bữa tối, Tô Đại Lan đành phải chủ động nhắc đến.
Tô Đại Lan nói: "Cha, vụ mùa năm nay bắp ngô của đại đội thật tươi ngon. Mẹ chồng con rất thích ăn bắp ngô, ngày mai khi chúng con về, mẹ cho con mang theo vài bắp nhé?"
Thực ra mẹ chồng của Tô Đại Lan chẳng hề thích ăn loại bắp ngô khô khốc này, bà ta chỉ thích gạo tẻ và bột mì trắng. Nhưng tất nhiên lúc này Chu Hữu Quang sẽ không vạch trần lời nói dối của vợ mình, vì dù sao mang lương thực về thì càng tốt, có ai cho mà lại từ chối đâu.
Nhưng trước khi Tô Đại bá và Tô đại nương kịp nói gì, Cung Thục Trân đã phản bác lại lời Tô Đại Lan.
Cung Thục Trân đập đũa mạnh lên bàn, quay sang Tô Đại Lan nói: "Mang cái gì mà mang? Khó khăn lắm mới về nhà được vài ngày, còn muốn mang cả đồ về nữa, chị có còn chút liêm sỉ nào không? Lớn tướng rồi mà không biết nghĩ, không lo giúp đỡ cha mẹ anh em, chỉ chăm chăm lấy đồ về nhà chồng! Chị đừng làm mất mặt nhà họ Tô, kẻo người ta lại nói con gái nhà họ Tô cư xử như vậy, không biết điều gì cả..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra chỉ là vài bắp ngô thôi, sân nhà lúc này đầy khoai lang và bắp ngô đang phơi, hơn nữa từ khi mang thai, Cung Thục Trân chỉ toàn ăn lương thực tinh tế, thiếu vài bắp ngô cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta.
Nhưng cơn giận của Cung Thục Trân không phải vì mấy bắp ngô đó mà là vì việc Tô Đại Lan không giúp chồng mình tìm việc làm.
Cung Thục Trân đã nghe Tô đại bá phàn nàn nhiều lần rằng mẹ chồng của Tô Đại Lan đã chuyển công việc cho Chu Hữu Quang nhưng cha chồng của cô ta vẫn chưa chịu nghỉ hưu để nhường lại công việc cho người khác.
Lần trước khi Tô Đại Lan về nhà, Tô đại bá đã hỏi vợ chồng cô ta về việc này nhưng họ đã lấp l.i.ế.m cho qua. Đến tối hôm qua khi ăn tối, Tô đại bá lại hỏi lần nữa nhưng Tô Đại Lan lại tìm cách đánh lạc hướng câu hỏi.
Tô Đại Lan trước mặt Tô đại bá và Tô đại nương lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe lời, lại khéo ăn nói nên Tô đại bá rất vui, không vội vàng về chuyện này. Dù sao thì cha chồng của Tô Đại Lan vẫn chưa đến tuổi nghỉ hưu.
Nhưng Cung Thục Trân thì nhìn thấu Tô Đại Lan ngay lập tức. Cô ta biết Tô Đại Lan đang cố tình trì hoãn, không muốn chồng mình nhường lại công việc cho chồng cô ta - Tô Đại Nghiệp.
Mặc dù Cung Thục Trân không yêu thương gì Tô Đại Nghiệp nhưng nếu Tô Đại Nghiệp có một công việc ổn định, cô ta sẽ có thể có thêm thể diện. Quan trọng nhất là một công nhân ổn định có thể mang tiền về nhà và đó chính là điều cô ta có thể lợi dụng! Cô ta cưới vào nhà này vì điều gì? Không phải vì nhà Tô đại bá có tiền sao? Nhưng đã một năm trôi qua, dù ăn uống thoải mái nhưng cô ta vẫn chưa nhận được một xu tiền thật.
Vì thế Cung Thục Trân không thể chịu được việc Tô Đại Lan về nhà ăn uống rồi còn đòi mang đồ về.
Huống chi cô ta còn đang mang trong bụng cháu đích tôn của nhà họ Tô, không thoải mái một chút thì sao chứ?