Sau khi mắng xong, Cung Thục Trân không để Tô Đại Lan có cơ hội phản bác, lập tức ôm bụng, giả vờ kêu lên: "Không được rồi, Đại Nghiệp, em bị chị chồng làm tức đến đau bụng rồi, mau dìu em về phòng nghỉ đi... À, mang cả cơm canh vào phòng cho em nhé, để em nghỉ ngơi chút, kẻo con trai chúng ta đói thì sao, thằng bé là cháu đích tôn của nhà này, quý giá lắm đó! Ôi, cái bụng của em..."
Vợ chồng Cung Thục Trân và Tô Đại Nghiệp vội vàng chạy về phòng như một cơn lốc, đồng thời mang theo hai món thịt duy nhất trên bàn.
Tô đại bá và Tô đại nương thấy con dâu kêu đau bụng, dù là thật hay giả, họ cũng phải lo lắng trước. Dù sao cháu đích tôn là báu vật nhất trong nhà, không thể để xảy ra chuyện gì!
Vì vậy dù có con rể Chu Hữu Quang ở đó, Tô đại bá cũng không thèm để ý đến Tô Đại Lan mà mắng ngay: "Sao con vẫn không hiểu chuyện thế! Con nói xem con chọc tức em dâu làm gì? Thật là chuyện gì cũng không làm cho tử tế..."
Sau đó Tô đại bá và Tô đại nương đều đi sang phòng của vợ chồng Cung Thục Trân để an ủi con dâu "đầy công lao vất vả", chỉ sợ cô ta không vui mà ảnh hưởng đến đứa cháu đích tôn trong bụng.
Cả nhà vừa mới gây ra một vụ ầm ĩ nhưng Tô Đại Điền và Tô Đại Trân thì cứ như không có chuyện gì, tiếp tục gắp thức ăn ăn uống bình thường.
Cậu bé Tô Đại Điền 9 tuổi trước đây là bảo bối vàng của gia đình nhưng từ khi chị dâu Cung Thục Trân mang thai, vị trí của cậu ta trong nhà đã bắt đầu tụt dốc không phanh. Không thể nói rằng cậu ta không được cha mẹ yêu thương nữa, dù sao con trai vẫn được cưng chiều trong nhà Tô đại bá nhưng rõ ràng trước mặt cậu ta giờ đã có ngọn núi lớn là đứa bé trong bụng của Cung Thục Trân.
Mặc dù trên bàn đã không còn món thịt nào nữa nhưng Tô Đại Điền cũng không càu nhàu, trong lòng thầm nghĩ, nếu cần thì lát nữa cậu ta có thể bảo cha bỏ tiền ra để chị hai Tô Đại Trân làm cho cậu ta ít món ngon. Chỉ cần không va chạm với đứa trẻ trong bụng của chị dâu Cung Thục Trân thì Tô Đại Điền vẫn là cục cưng của cha mẹ.
Còn với Tô Đại Trân, chuyện này càng không quan trọng. Dù Cung Thục Trân có gây chuyện ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến cô ta. Ngay cả khi Cung Thục Trân có leo lên tận trời, cô ta cũng chẳng quan tâm!
Tuy nhiên với người sĩ diện như Tô Đại Lan, tình huống này là vô cùng khó chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Đại Lan vốn là người luôn âm thầm chơi chiêu sau lưng nhưng trước mặt thì không bao giờ muốn làm mất mặt ai. Bị Cung Thục Trân làm nhục như vậy ở nhà mẹ đẻ, Tô Đại Lan cảm thấy da mặt mình từ cổ trở lên nóng rát, tay cầm đũa cũng run lên vì tức giận.
Nhưng khi Tô Đại Lan quay đầu nhìn về phía chồng mình là Chu Hữu Quang, cô ta phát hiện ra anh ta chỉ đang cúi đầu ăn, không hề có ý định đứng ra bênh vực hay nói đỡ cho cô ta vài câu...
Thực ra điều này cũng dễ hiểu thôi. Chu Hữu Quang vốn là một kẻ bám váy mẹ, mẹ không ở đây thì anh ta chẳng khác gì một kẻ hèn nhát, sao có thể giúp Tô Đại Lan lấy lại công bằng?
Không chỉ không giúp Tô Đại Lan, Chu Hữu Quang còn giục cô ta: "Em đừng chần chừ nữa, ăn nhanh lên, mai còn sớm về thành phố."
Thực ra Chu Hữu Quang đã sợ hãi. Anh ta cảm thấy gia đình vợ quá thô lỗ... và anh ta sợ bị đánh!
Nói xong, Chu Hữu Quang lau miệng và lén lút trốn về phòng của hai vợ chồng.
Tô Đại Lan tức giận đến đỏ bừng mặt: "..."
Cô ta thầm nghĩ, thật quá đáng... đúng là không cho người ta đường sống mà!
Đúng lúc đó, từ trong phòng, Cung Thục Trân lại bắt đầu gây chuyện. Cô ta nói đồ ăn vừa nãy đã nguội mà cô ta không thể ăn đồ nguội được. Vì vậy cô ta muốn Tô Đại Trân phải nấu một con gà hầm và làm thêm một ít mì tươi.
Nhưng công việc này ít nhất cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mà lúc này Tô Đại Trân vẫn chưa ăn xong. Cả buổi chiều cô ta đã làm rất nhiều việc nặng nhọc nên bây giờ chỉ muốn ngồi xuống và ăn một bữa thật ngon. Vì thế cô ta không muốn đi nấu.
Tuy nhiên nấu ăn cho Cung Thục Trân thì lại có tiền...