Cùng lúc đó, ở ngọn núi phía sau làng Thanh Sơn, Tô Dụ đã dẫn theo anh Ngọa Long Diêu Tam Giang cùng với Ninh Quyên, hai chú chó Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục vượt qua ba ngọn núi.
Mấy ngày nay trời không có tuyết nhưng nhiệt độ giảm rất mạnh, sáng và tối dù trời có nắng đến đâu cũng đều xuống dưới 0 độ.
Ban đầu Tô Dĩnh đã giao cho Diêu Tam Giang và Ninh Quyên nhiệm vụ đi hái rau dại và nấm trong rừng ít nhất một tuần nhưng kể từ hôm qua, trên núi không còn thấy rau dại nữa, ngay cả rau khô đông cứng cũng không còn tìm thấy. Vì thế Tô Dĩnh đã gia hạn thêm một tuần nữa, không phân biệt là củi hay thú săn, gặp gì thì mang về cái đó để bù đắp cho việc thiếu hụt rau mùa đông mà hai người họ đã không mang về.
Tô Dĩnh nói rằng để Tô Dụ đi cùng họ chỉ để tiện đường chạy bộ nhưng thực ra cô đang tính toán rằng Tô Dụ sẽ tìm ra được món gì đó thú vị mang về.
Nhưng hôm nay có gì đó không bình thường, ngay cả Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục cũng cảm nhận được điều khác lạ.
Bình thường chỉ cần Tô Dụ dừng chân ở bất kỳ chỗ nào trên núi là các loài động vật không biết từ đâu kéo đến nhảy nhót khắp nơi.
Nhưng hôm nay Tô Dụ đã đi một lúc lâu mà không thấy có con vật nào xuất hiện...
Có lẽ do Diêu Tam Giang và Ninh Quyên ở đây nên động vật sợ chăng?
Không thể nào... Chúng nhát gan thế sao?
"Ái chà!"
Tô Dụ đang suy nghĩ miên man thì bỗng trượt chân, ngã lăn xuống một con suối sâu bên cạnh đường mòn.
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu!"
Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng về phía Tô Dụ.
Tuy nhiên thay vì nghe thấy tiếng cả ba đáp xuống mặt đất thì lại có tiếng "bõm bõm" sau vài cú lăn tròn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Quyên sợ cứng người, Diêu Tam Giang bám vào cây bụi và thân cây trên bờ suối, cúi đầu nhìn xuống. Nhưng lòng suối này lại bị phủ kín bởi tầng tầng lớp lớp cỏ dại và cây bụi, chỉ thấy một màu xanh vàng chằng chịt, hoàn toàn che khuất tầm nhìn, không thể nhìn thấy đáy.
Diêu Tam Giang lớn tiếng gọi xuống lòng suối: "Tiểu lão tứ! Tiểu lão tứ, em không sao chứ?!"
Tô Dụ nhanh chóng đáp lại nhưng giọng của cậu có vẻ không phát ra từ ngay bên dưới mà từ một nơi xa ở bên phải.
Tô Dụ hét lớn: "Anh Diêu Tam Giang, chị Ninh Quyên, hai người tìm lối khác xuống đi, ở đây có một cái hồ nước ấm!"
Diêu Tam Giang: "???!!"
Ninh Quyên: "???!!"
Hai người mất bao công sức mới tìm được một đoạn dốc thoai thoải cách xa phía trước rồi leo xuống dưới lòng suối. Họ phát hiện ra một thứ mà dường như là... một cái hồ nước nóng rất bí mật???
Mặt nước hồ đang bốc lên những làn khói ấm, lan tỏa ra xung quanh. Bên cạnh hồ có rất nhiều loại rau dại mọc chen chúc, thậm chí cả những cây rau dương xỉ vốn chỉ mọc vào mùa xuân cũng xuất hiện... Những cây rau dại này có chất lượng rất tốt, lá xanh mướt và phủ đầy sương, trông như thể chưa bao giờ bị ánh mặt trời chiếu tới nhưng lại được nuôi dưỡng trong môi trường độ ẩm và nhiệt độ cao nên phát triển tươi tốt!
Còn Tô Dụ thì đã cởi hết giày, áo bông và quần bông, cùng với Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục bơi lội tung tăng trong hồ nước nóng!!!
"Cạch!" Một tiếng vang lên, cây liềm trên tay anh Ngọa Long Diêu Tam Giang... cùng với nỗi lo lắng trong lòng đều rơi xuống đất.
Trời ơi, cuối cùng thì cũng tìm ra cách lấp đầy chỗ thiếu hụt rau mùa đông rồi!!!
Lúc này Ninh Quyên đang trong trạng thái phấn khích tột độ.
Bởi vì cô ấy phát hiện ra... vận may của mình trong rừng núi quả là rất tốt!!!
Ha ha ha ha!!! Ha ha ha ha ha ha!!!!
Nhưng Tô Dụ ở trong hồ nước nóng đã hoàn toàn hiểu ra một điều...
Có vẻ như mỗi khi ông trời định cho cậu thứ gì đó hữu ích thì luôn kèm theo một chút sự sợ hãi và bất ngờ!