Nhìn thấy Diêu Tam Giang và Ninh Quyên đang sững sờ, Tô Dụ bèn nói: "Anh Diêu Tam Giang, anh lấy một giỏ rau rừng mang về trước đi rồi gọi chị em và mọi người đến đây nhé. À đúng rồi, tiện thể lấy cho em bộ áo bông và quần bông của anh ba em, quần áo của em ướt hết rồi!"
Diêu Tam Giang phấn khích đáp: "Không vấn đề! Cứ để anh lo!"
Tô Dụ tiếp tục: "Chị Ninh Quyên, chị giúp em nhóm một đống lửa nhé. Nếu ngâm mình ở đây lâu quá chắc là không thoải mái đâu!"
Ninh Quyên cười hãnh diện: "Cái này thì chị giỏi lắm! Để chị lo!"
Sau đó Diêu Tam Giang và Ninh Quyên đều bận rộn với công việc của mình. Còn Tô Dụ thì vui vẻ cởi hết quần áo và bắt đầu tận hưởng việc tắm rửa.
Dù mới gần 5 tuổi nhưng Tô Dụ không lo lắng gì vì xung quanh là hơi nước mờ mịt từ hồ nước nóng che kín. Lần cuối cậu được tắm táp kỹ lưỡng là năm ngoái khi đến nhà tắm công cộng ở xã. Bình thường Tô Dụ chỉ lau người qua loa ở nhà hoặc xuống sông bơi lội vào mùa hè chứ không có dịp nào tắm sạch sẽ thế này.
Tô Dụ đặt quần áo ướt sũng lên bờ, sau đó như một chú cá nhỏ, cậu tiếp tục bơi lội, để cơ thể được ngâm trong dòng nước ấm áp.
May mắn là chị và mẹ cậu vừa tháo giặt lại áo bông và quần bông cũ ở nhà. Khi về chỉ cần phơi khô ruột bông và làm sạch lớp vải bên ngoài thì sẽ không bị chậm trễ việc gì.
Khu vực quanh hồ nước nóng này rất rộng. Từ đầu này không thể nhìn thấy đầu kia của hồ qua dòng nước uốn khúc. Xung quanh hồ còn có một dải đất rộng vài mét với đủ loại rau rừng mọc dày đặc. Ra ngoài xa hơn nữa là những bức tường đá phủ đầy rêu.
Nếu Tô Dụ không vô tình rơi xuống hôm nay, ai mà ngờ được bên dưới cái khe hẹp này lại là một nơi kỳ diệu như vậy? Thiên nhiên quả thật kỳ diệu.
Lúc này mặt trời chưa lên cao. Ánh nắng chỉ xuyên qua khe hở giữa những bụi cỏ dại và gai góc phía trên, chỉ lác đác vài tia nắng yếu ớt chiếu xuống mặt nước. Ngay cả tầm nhìn cũng bị giới hạn, không thể nhìn xa hơn được. Tuy nhiên sức nóng từ lòng đất qua hồ nước bao quanh cơ thể Tô Dụ giúp cậu không cảm thấy lạnh, miễn là không để lộ phần da ướt ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Quyên nhanh chóng nhặt những cành khô rơi từ phía trên và nhóm lên một đống lửa bằng diêm mang theo.
Đống lửa làm sáng cả khu vực xung quanh, Ninh Quyên hớn hở phát hiện: "Ồ! Ở đây còn có nấm nữa!!! Dưới lớp lá khô này, cả một đám nấm dày đặc!"
Nghe thấy tiếng gọi của Ninh Quyên, Diêu Tam Giang nhanh chóng đến trợ giúp. Hai người nhanh chóng hái sạch đám nấm ở khu vực này.
Họ không ngờ rằng đám nấm này lại dày đặc đến vậy. Khi hái hết đám nấm lớn trên bề mặt, phía dưới vẫn còn rất nhiều nấm nhỏ chen chúc quanh gốc nấm lớn. Sau khi hái sạch, giỏ của Diêu Tam Giang đã đầy ắp, thậm chí giỏ của Ninh Quyên cũng đã gần nửa giỏ.
Diêu Tam Giang suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chia đều nấm ra hai giỏ, lát nữa mình sẽ tìm ít cỏ khô che lại để tránh ai nhìn thấy."
Diêu Tam Giang không còn là người mới ở thôn này, anh ta hiểu rất rõ nên phải làm gì. Vì thế hai người lại bắt đầu chia nấm ra đều giữa hai giỏ. Sau đó Diêu Tam Giang đeo giỏ trước và giỏ sau, ôm nặng nề hai giỏ đầy rồi quay về thôn gọi người.
Ninh Quyên không có việc gì làm, quyết định hái thêm rau rừng và nấm để lấp đầy giỏ nhỏ của Tô Dụ.
Xung quanh hồ nước nóng này, có lẽ ngoài vài con vật lang thang thì chưa từng có ai đến đây. Rau rừng mọc um tùm và tươi tốt, Ninh Quyên tha hồ hái rau tươi ngon mà giỏ nhỏ của Tô Dụ cũng nhanh chóng đầy.
Đang định xuống hồ ngâm mình một chút thì từ chỗ Tô Dụ vang lên tiếng "Á" đầy kinh ngạc!
Ninh Quyên vội hỏi: "Tiểu lão tứ, có chuyện gì vậy?"
Tô Dụ gọi: "Chị Ninh Quyên, chị lại đây xem! Ở đây hình như có trứng!"