Lúc này khoai tây đã nướng chín, Tô Dĩnh cầm lên một củ lớn hơn, thổi nguội bớt rồi bóc vỏ, cắn thử một miếng.
"Wow! Mềm, dẻo, lại có vị ngọt thanh của lương thực mới!"
Tô Dĩnh vội vàng chia khoai tây ra cho mấy đứa em rồi ngẩng đầu lên thì thấy mẹ Lưu Lan Hương đang đứng bần thần trong gió.
Tô Dĩnh gọi lớn: "Mẹ, mau qua ăn đi! Mọi người ăn chút gì trước rồi hẵng làm tiếp!"
Ninh Quyên và Diêu Tam Giang: "Cuối cùng cũng được ăn rồi, ngửi mùi thơm cả ngày nay rồi!!"
Ngũ Lỗi cũng nhanh chóng đặt cuốc xuống và gia nhập bữa tiệc, mọi người cùng nhau ăn uống say sưa.
Còn Lưu Lan Hương thì sau khi lấy lại bình tĩnh, bà cũng nhanh chóng tham gia.
"Sao khoai tây nướng lại thơm ngon đến thế chứ?"
Nhưng đã lỡ ăn rồi, Lưu Lan Hương cũng không có ý định bắt mấy đứa trẻ phải nhả ra.
Thế là... thì thôi vậy! Đằng nào thì cũng đã ăn rồi mà!
Sau khi đã thông suốt, Lưu Lan Hương cùng mọi người càng ăn uống thoải mái hơn.
Khoai tây chứa lượng lớn carbohydrate nhưng không nhiều chất xơ như khoai lang nên ăn no cũng không quá vấn đề, chỉ là ăn xong dễ buồn ngủ.
Nhưng dù có buồn ngủ thế nào, mọi người cũng không dám chợp mắt vì trời tối nhanh, nếu không tranh thủ thì lát nữa trời tối, trong núi vừa lạnh vừa nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mảnh đất này rộng khoảng ba bốn mẫu nhưng không phải là vị trí thuận lợi. Xung quanh có vài cây và cỏ dại, điểm thuận lợi duy nhất là nằm ở vùng núi thấp, tránh gió và giữ được độ ẩm, nhiệt độ lại cao.
Tổng sản lượng gần đúng như Lưu Lan Hương ước tính, khoảng hơn 6000 cân. Tuy nhiên hôm nay mọi người chưa làm xong vì còn phải phân chia người để vận chuyển khoai về nhà từng đợt.
Khi trời bắt đầu tối, cả nhóm quyết định ngừng việc và dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị trở về.
Số công việc còn lại dự tính sẽ hoàn thành vào sáng mai, khoảng đến trưa là có thể xong hết.
Hôm nay chủ yếu là Ngũ Lỗi chịu trách nhiệm vận chuyển khoai tây về nhà, không phải vì lý do gì khác mà bởi vì ông thông thuộc đường xá và có khả năng tự vệ tốt, an toàn hơn.
Cả ba con ch.ó của hai nhà cũng theo lên núi hôm nay, mỗi lần để lại hai con canh chừng xung quanh cánh đồng khoai tây, một con đi cùng Ngũ Lỗi để vận chuyển khoai về. Có ba con ch.ó lớn trưởng thành theo cùng, ai nấy đều yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng Ngũ Lỗi vẫn không chủ quan, sau khi bàn bạc với Tô Dĩnh, họ quyết định tạm thời cất khoai tây vào cái hầm đất trên núi mà năm ngoái họ đã dùng để cất giữ thịt.
Như vậy dù có chuyện gì xảy ra bên ngoài hay bên trong, ngay cả khi có người đến kiểm tra nhà, họ cũng chỉ phát hiện rằng có quá nhiều rau núi nhưng sẽ không tìm ra được rằng sản lượng khoai tây vượt xa lượng trồng trong đất tự canh, đảm bảo an toàn hơn.
Còn về việc hái rau núi và nấm mộc nhĩ, chỉ có thể nói rằng họ là những người chăm chỉ, thường xuyên lên núi, không ai có thể tìm ra vấn đề lớn nào từ chuyện này.
Và dù sao thì đề phòng vẫn hơn. Ai biết Diêu Tam Giang và Ninh Quyên còn ở lại đây bao lâu nữa nên đây cũng xem như một phép thử nhỏ.
Khu đất trồng khoai tây thực ra còn xa hơn cả cái suối nước nóng mà Tô Dụ ngã xuống lúc sáng. Suối nước nóng quá ẩn mình, khó ai phát hiện ra được nhưng nếu trồng cây lớn, nhất định phải chọn nơi xa xôi, ít người đến nhất.
Vì thế khi mọi người trở lại suối nước nóng vào buổi chiều, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng cách từ suối nước nóng đến nhà không quá xa, nếu người lớn chạy nhanh thì chỉ mất khoảng bốn mươi phút là về đến nhà. Thêm vài đứa trẻ con đi theo, cùng mang đồ đạc thì mất khoảng một tiếng nhưng không thể coi là vùng sâu vùng xa. Ngay cả khi Ngũ Lỗi lên núi săn bắn, ông cũng đã đi đi về về qua đây vô số lần.
Tuy nhiên do ông là người có kinh nghiệm và cẩn thận nên chưa bao giờ bị ngã xuống.