Lúc này khi đã về đến suối nước nóng, mọi người cũng không chần chừ gì nữa, nhanh chóng đặt xuống những chiếc giỏ đầy khoai tây rồi chia ra thành hai nhóm nam nữ, ba chú chó đứng giữa, mỗi người bắt đầu ngâm mình thư giãn.
Riêng Tô Dụ, sáng nay cậu đã tắm rửa sạch sẽ, dù cả ngày có làm việc nhưng không phải lao động chính, cậu chỉ nhặt những thứ mà người khác đã đào lên và trời lại lạnh nên cậu cũng không toát mồ hôi nhiều.
Vì thế Tô Dụ chỉ tháo giày ra và ngâm chân một lúc ở bên nam giới, đợi khi toàn thân đã ấm áp, cậu bắt đầu giúp mọi người nướng khoai tây và nấm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, buổi sáng họ đã hái hết những mớ rau già cỗi và nấm nhưng bây giờ khi Tô Dụ nhìn lại chỗ nấm đã hái sạch, cậu phát hiện có vài cái mũ nấm nhỏ bé đã mọc lên trở lại.
Tô Dụ mang mấy cái nấm nhỏ đó đến hỏi Ngũ Lỗi: "Ngũ đại thúc ơi, nấm này thật kỳ diệu, rõ ràng sáng nay chúng ta đã hái sạch rồi, sao mà bây giờ lại mọc ra được thế này?"
Ngũ Lỗi cầm mấy cây nấm non, tươi đến mức như thể có thể vắt ra nước, nhìn kỹ dưới ánh sáng từ đống lửa bên bờ rồi nói: "Có thể ăn được, nấm này chính là loại sáng nay chúng ta đã hái. Đôi khi nấm mọc rất nhanh. Vào mùa hè năm sau, cháu có thể nhìn thấy có loại nấm thích mọc sau mưa, buổi sáng nhìn thấy một mảng vàng trắng, nhưng nếu nhiệt độ buổi chiều cao mà chưa ai hái đi, đến tối sẽ tan thành nước và sáng hôm sau, nó lại mọc đầy trở lại."
Nghe đến đây, Tô Dụ há hốc mồm ngạc nhiên. Trời ơi, năng suất thật đáng kinh ngạc!
Ngũ Lỗi tiếp tục nói: "Nhưng điều này chỉ xảy ra trong vài ngày thôi. Nấm giống như các loài khác, cũng có rễ, chỉ là chúng ta không nhìn thấy. Nấm mọc nhanh trên mặt đất khi điều kiện thuận lợi nhưng trong phần lớn thời gian, hệ rễ của nó đang dự trữ năng lượng và không phát triển phần trên mặt đất."
Tô Dụ gật gù suy nghĩ. Hóa ra là như vậy... Nấm thật là kỳ diệu!
Nhưng nếu theo logic này thì có thể hiện tại là thời điểm tốt nhất để nấm mọc quanh khu vực suối nước nóng. Lúc trước có lẽ do thời tiết bên ngoài thay đổi, nhiệt độ quanh suối quá cao và sau này khi trời lạnh hơn, nơi đây sẽ không còn thích hợp cho nấm phát triển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Dụ liền hỏi Ngũ Lỗi: "Vậy có phải mấy ngày tới sẽ là thời gian lý tưởng cho nấm mọc không ạ?"
Ngũ Lỗi nghĩ một chút rồi nói: "Còn phải xem thời tiết vài ngày tới nữa."
Nghe vậy, Tô Dụ cầm mấy cây nấm nhỏ vui vẻ xiên nấm thành những xiên nhỏ để nướng cho mọi người thưởng thức.
Tô Dụ đã quyết định rằng mấy ngày tới cậu sẽ thường xuyên quay lại đây để kiểm tra. Nấm tươi ngon thế này, vị rất tuyệt, phơi khô rồi dùng để nấu thịt, nấu gà hay khoai tây cũng ngon lắm!
Ở đầu kia của suối nước nóng, Ninh Quyên nghe thấy cuộc trò chuyện này, trong lòng cũng có chút d.a.o động.
Hôm nay bọn họ hái được nhiều nấm và rau rừng quá...
Bây giờ Ninh Quyên không còn là cô gái ngây thơ như trước nữa. Ninh Quyên của hiện tại biết cách kiềm chế và suy nghĩ cho bản thân và gia đình.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, Ninh Quyên ngượng ngùng hỏi Tô Dĩnh: "À... Đại Nha này... chị có thể mua một ít rau rừng và nấm không? Chị muốn gửi về cho cha mẹ và chú của chị."
Ban đầu Ninh Quyên định xin một ít nhưng cảm thấy ngại ngùng nên nghĩ rằng việc trả tiền sẽ tốt hơn để tránh bị người ta ghét.
Tô Dĩnh ngẫm nghĩ, nhận ra rằng gần đây Ninh Quyên và Diêu Tam Giang đã giúp đỡ rất nhiều công việc và không giống như Diêu Tam Giang, Ninh Quyên còn trả cho gia đình họ 10 đồng mỗi tháng.
Vì vậy Tô Dĩnh quyết định: "Hôm nay chúng ta hái được khá nhiều, mùa đông cũng đã đủ ăn rồi. Ngày mai chị có thể gửi một ít rau rừng tươi về nhà, thứ này để vài ngày trên đường cũng không sao. Còn khoai tây và nấm thì đợi phơi khô rồi gửi sau, nếu không, trên đường hỏng mất thì chị phí cả tiền cước. Phơi khô xong, trọng lượng cũng nhẹ hơn."