Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 468



Tô Đại Nghiệp thẳng thắn nói: "Cha tỉnh táo lại đi, cha nghĩ mà xem, nếu thật sự là con lấy, con có thể tự mình thú nhận với cha không? Nếu con đã lấy thì cứ thế mà đi, đến lúc đó chưa chắc cha đã phát hiện ra sớm như vậy!"

Tô đại bá cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy lời con trai nói có phần hợp lý, hơn nữa nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Đại Nghiệp cũng không giống giả vờ.

Nhưng Tô đại bá vẫn nhận ra điểm nghi ngờ, ông ta hỏi Tô Đại Nghiệp: "Vậy đêm hôm khuya khoắt không ngủ, mày xuống hầm chứa làm gì?"

Tô Đại Nghiệp: "..."

Tô Đại Nghiệp bịa chuyện: "Nửa đêm con đi nhà vệ sinh, sau đó nghĩ đến nhà mình đã hai ngày không có ai, trong lòng không yên nên muốn ghé qua xem thử, ai ngờ vừa nhìn một cái đã thấy có chuyện rồi!"

Tô đại bá nhìn kỹ Tô Đại Nghiệp một lúc, không phát hiện ra gì khác thường bèn quay đầu, khoanh tay tiếp tục suy nghĩ trong hầm chứa xem còn ai có thể là thủ phạm.

Ban đầu chỉ có ba người biết chuyện vàng, bây giờ đã loại trừ tạm thời hai người, chẳng lẽ là vợ ông ta sao?

Không đúng, không thể, vợ ông ta lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, hai con trai đều là do bà ta sinh ra, cho dù ông ta nắm giữ gia đình hay sau này hai con trai nắm giữ, số vàng này cuối cùng cũng sẽ thuộc về bà ta... vậy thì bà ta không có lý do gì để làm như vậy...

Nhưng vậy thì là ai?

Lúc này Tô Đại Nghiệp lên tiếng: "Chẳng lẽ là em trai con? Có thể là em ấy thấy thú vị nên lén lấy về chơi?"

Tô đại bá lắc đầu: "Không thể nào, em mày mới mấy tuổi, biết gì mà chơi chứ? Hơn nữa đàn ông nhà mình không ai làm việc, em mày còn chưa từng xuống hầm chứa, không có cách nào biết được chuyện này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật ra Tô Đại Nghiệp cũng hiểu không thể nào là em trai Tô Đại Điền, một đứa trẻ còn chưa lớn hết, nếu thật sự lấy nhiều vàng như vậy, có thể giữ được bí mật mà không để lộ dấu vết sao?

Nhưng rốt cuộc là ai? Mẹ kiếp, giá như trước đó anh ta quyết tâm lấy hết số vàng thì đã không xảy ra lắm chuyện phiền phức như vậy!

Tô đại bá tiếp tục phân tích: "Cũng không thể là em mày, mặc dù em mày hay xuống hầm lấy lương thực nhưng nếu là em mày thì có nhiều vàng như vậy rồi, còn tính toán từng đồng bạc cho mỗi bữa ăn sao? Chị mày cũng không thể, nếu chị mày đã lấy rồi, mấy hôm trước cũng sẽ không vì chút lương thực mà xúi bẩy em mày cãi nhau với vợ mày."

Tuy hôm đó Tô đại bá không lên tiếng nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ suy nghĩ của cả hai cô con gái lớn và nhỏ.

Đàn bà thật là đầu óc hạn hẹp, chỉ vì chút lợi nhỏ mà tranh cãi không ngừng...

Tô đại bá đột nhiên nhìn về phía Tô Đại Nghiệp: "Có phải là vợ mày lấy không? Vợ mày là đứa lắm mưu nhiều kế mà..."

Tô Đại Nghiệp thật sự nghĩ về điều này một lúc nhưng nhanh chóng bác bỏ: "Chắc là không phải, nếu là cô ấy lấy thì cô ấy còn có thể sống yên ổn với con trong nhà như thế này à? Chắc chắn đã về nhà mẹ đẻ từ lâu rồi."

Người trong nhà đã bị nghi ngờ hết lượt, cha con họ bèn tính cả những người ngoài từng đến nhà.

Lúc này Tô đại bá hoàn toàn tỉnh táo, ông ta nói: "Anh rể mày mỗi năm có đến nhà mình ở vài ngày nhưng cậu ta chỉ là kẻ vô dụng, vận may duy nhất của cậu ta là được sinh ra trong gia đình tốt, không có đầu óc tính toán đến vậy đâu..."

Tô Đại Nghiệp lần lại dòng thời gian, cuối cùng nhớ ra nhà họ từng có người ngoài ở lại.

Tô Đại Nghiệp nói: "Cái cậu thanh niên tri thức Hà Kiến Thiết từng ở nhà mình vài tháng đấy thôi? Với lại vừa đến thì nhà Lý đại thẩm bên cạnh lại bị mất gà mái! Sau đó nhà hàng xóm cũng có mất đồ nữa mà?"

Trước đây vì chuyện của Hà Kiến Thiết, thôn còn tổ chức đội tuần tra đêm một thời gian nhưng sau đó không bắt được người, thêm vào việc thu hoạch mùa vụ sắp tới, chuyện trộm cắp cũng tạm thời bị gác lại.