Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 469



Tô đại bá nghe xong im lặng, những điều con trai nói dường như cũng có lý...

Nhưng làm sao Hà Kiến Thiết biết chuyện vàng nhà ông ta được chứ?

Không đúng... Lúc đó khi Hà Kiến Thiết còn ở nhà mình, ông ta đã từng xuống hầm lấy vàng ra!

Cái thằng khốn nạn không biết xấu hổ kia! Chắc chắn lúc đó nó đã để mắt đến vàng nhà ông đây rồi!

Tô đại bá càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng uất ức.

Mẹ kiếp, ông ta mất bao công sức làm cha ông ta chết, tính toán khiến em trai ông ta chết, kết quả cuối cùng lại để vàng rơi vào tay một thằng nhóc bên ngoài à?

Không thể nào!!

Sắc mặt Tô đại bá đen lại như muốn nhỏ ra mực, ông ta nói: "Chuyện này trước tiên không được manh động, đợi mai tao sẽ thử nó một phen."

Dù nói như vậy nhưng suốt đêm nay, cha con họ cũng chẳng ai ngủ được.

Tô đại bá và Tô Đại Nghiệp như bánh tráng lật qua lật lại trên giường, trằn trọc mãi mới tới trời sáng.

Ngày hôm sau là ngày đầu tiên thôn bắt đầu hoạt động học Đại Trại, đương nhiên cha con họ đều xin nghỉ.

Nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai còn tâm trạng mà học Đại Trại!

Cuối cùng khi đã đợi được đến lúc người dân trong thôn gần xong việc, Tô đại bá nhanh chóng ra tay hành động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vào thời điểm này, những người ra đồng vẫn đang làm việc, còn những người không ra đồng thì phần lớn đều đang ở nhà nấu ăn, vì vậy trên đường không có nhiều người, mà Tô đại bá đã tranh thủ cơ hội này, lén lút tránh mặt người trong thôn, núp ở một góc ngoài trạm ở của thanh niên trí thức.

Đợi đến khi Hà Kiến Thiết, một trong năm thanh niên trí thức mới đến trong năm nay trở về trạm, vừa mới xong việc trong nhà vệ sinh thì bỗng nhiên có người gọi anh ta.

Lúc nãy trong nhà vệ sinh chỉ có một mình Hà Kiến Thiết, anh ta không biết là ai gọi mình vào lúc này nhưng nghe giọng thì có vẻ quen thuộc...

Sau khi đi vòng quanh nhà vệ sinh một vòng lớn, cuối cùng Hà Kiến Thiết cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong rừng nhỏ phía sau nhà vệ sinh.

Hà Kiến Thiết lập tức nghĩ đến điều gì đó nhưng anh ta đã từng làm nhiều lần trước đây mà chưa bao giờ bị ai bắt quả tang.

Vì vậy Hà Kiến Thiết thay ngay vẻ mặt tươi cười nham nhở, như heo c.h.ế.t không sợ nước sôi, giả vờ hỏi: "Ồ, chẳng phải là Tô đại thúc sao? Chú tìm cháu có việc gì vậy?"

Trong lòng Tô đại bá cười lạnh, cái thằng thối này làm bộ làm tịch nhìn cũng ra dáng đấy chứ.

Nhưng Tô đại bá vốn là người có nhiều năm kinh nghiệm tính toán người khác nên ông ta không nổi giận ngay lập tức, chỉ lạnh lùng nói với Hà Kiến Thiết: "Tiểu Hà, lại đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Hà Kiến Thiết chẳng buồn đối đáp với Tô đại bá, cả ngày hôm nay anh ta đã bị lạnh cóng rồi, lát nữa còn phải ăn bữa tối nóng hổi, thực sự không muốn lãng phí thời gian với ông già này.

Hà Kiến Thiết cộc lốc nói: "Có chuyện gì thì chú nói luôn ở đây đi, xong rồi cháu còn về trạm thanh niên ăn cơm nữa."

Tô đại bá cười lạnh một tiếng rồi nói: "Đừng có mặt dày không biết xấu hổ mà giả bộ trước mặt tôi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu cậu không đi với tôi thì sau này ở đội Thanh Sơn này cậu cũng đừng hòng sống yên nữa. Tô lão đại tôi là người sinh ra và lớn lên ở thôn Thanh Sơn, có đầy cách để khiến cậu sống không bằng chết..."

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tô lão đại, Hà Kiến Thiết hít nhẹ một hơi, trong lòng thầm nghĩ đi thì đi, giải thích rõ ràng là xong, dù gì anh ta cũng chẳng được lợi gì, không cần phải vô cớ chuốc thêm thù oán mà tự mang rắc rối vào thân.

Đương nhiên Tô đại bá không muốn thảo luận về chuyện quan trọng như thế này ở nơi đông người, ông ta vẫn hiểu đạo lý "tai vách mạch rừng", vì vậy đã dẫn Hà Kiến Thiết đến một nơi mà người trong thôn ít lui tới.