Tô đại bá điên cuồng gào lên: "Không thể nào! Không thể nào!! Mày lừa tao!!!"
Nhưng vì Tô đại bá quá kích động nên tay ông ta càng siết chặt cổ áo của Hà Kiến Thiết khiến anh ta dần dần cảm thấy khó thở.
Vì vậy Hà Kiến Thiết lập tức vùng vẫy nói: "Thả tôi ra! Thả tôi ra!! Chú sắp siết c.h.ế.t tôi rồi... khụ khụ..."
Nhưng trong mắt Tô đại bá, những phản ứng của Hà Kiến Thiết đều chỉ là đang trì hoãn và viện cớ!
Tô đại bá nói với đôi mắt đỏ ngầu mắng: "Đồ trộm bẩn thỉu! Toàn nói dối! Trả lại vàng cho nhà tao!!!"
Hà Kiến Thiết tiếp tục vùng vẫy, thậm chí bắt đầu đ.ấ.m đá, cố gắng làm Tô đại bá nới lỏng tay: "Tôi nói đều là thật... đều là... giả mà... Chú mau thả... á..."
Khi Tô đại bá và Hà Kiến Thiết đang giằng co, Hà Kiến Thiết bất ngờ trượt chân, rơi xuống vách đá đen kịt...
Khi cơ thể Hà Kiến Thiết bắt đầu rơi xuống vực sâu, Tô đại bá vô thức buông tay ra để tránh bị kéo xuống cùng bởi lực kéo của Hà Kiến Thiết.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, dưới vách đá đen kịt đã vang lên một tiếng "bụp" trầm đục...
Rồi không còn âm thanh nào nữa.
Tô đại bá nhanh chóng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Ông ta đứng tại chỗ sững sờ một lúc rồi khom lưng, cúi đầu, run rẩy nhìn xung quanh.
Khi nhận ra không có ai khác chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Tô đại bá lặng lẽ mượn bóng tối đen như mực, bước nhanh rời đi mà không ngoái đầu lại.
Không lâu sau, dưới vách đá, một cơn gió lạnh thổi qua cuốn đi chút mùi m.á.u tanh nồng nặc ở nơi đây.
Rồi chẳng mấy chốc, trong bóng tối sâu thẳm xuất hiện vài con sói mắt xanh lè, chúng kéo theo xác của Hà Kiến Thiết rồi nhanh chóng rời đi.
Đến đây kẻ trộm năm tháng Hà Kiến Thiết cuối cùng cũng bị cướp mất phần đời còn lại của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuyết bắt đầu rơi từ từ trên bầu trời, những bông tuyết trắng tinh rơi xuống phủ lên lớp bùn đen, che lấp những dấu vết tội ác. Khi tất cả những điều tốt đẹp và xấu xa đều bị đất nuốt chửng không thương tiếc, Tô đại bá cũng nhanh chóng mượn bóng đêm quay về nhà.
Khi Tô đại bá vừa bước vào nhà, ông ta nhìn thấy con trai lớn Tô Đại Nghiệp đang đứng ở cửa phòng mình nhìn ngó không ngừng.
Tô Đại Nghiệp vội vàng chạy đến trước mặt Tô đại bá, hạ giọng hỏi: "Cha, thế nào rồi?"
Nhưng Tô đại bá không nói lời nào, chỉ đi tới bên tường lấy cái cuốc rồi vác cuốc trực tiếp vào căn phòng của con gái lớn Tô Đại Lan khi chưa lấy chồng.
Khi thấy con trai Tô Đại Nghiệp cũng theo mình vào phòng, Tô đại bá lạnh lùng dặn: "Đóng cửa lại."
Ngay sau đó, từ phòng của Tô Đại Lan vang lên tiếng "thụp thụp thụp" của cái cuốc xới đất.
Trong khi đó ngoài sân, Tô Đại Điền đã đói cả ngày thấy chị dâu Cung Thục Trân không có ý định ra xem bèn lặng lẽ đi tới, nấp dưới mái hiên của căn phòng mà chị cả Tô Đại Lan từng ở trước khi lấy chồng để nghe lén.
Trong phòng, Tô đại bá đào đúng chỗ Hà Kiến Thiết nói chưa bao lâu thì nhanh chóng phát hiện ra một đống gạch vàng giả lộn xộn.
Tô Đại Nghiệp vui mừng khôn xiết, cứ tưởng rằng vàng nhà mình đã được tìm lại!
Nhưng ngay sau đó, một hành động của Tô đại bá đã khiến Tô Đại Nghiệp cảm thấy như rơi xuống vực thẳm.
Tô đại bá cầm lấy hai viên gạch vàng giả, khẽ gõ chúng vào nhau, ngay lập tức trong phòng vang lên một tiếng "tinh" nhỏ và giòn...
Tô Đại Nghiệp đã từng nhìn thấy gạch vàng thật, anh ta biết rõ rằng vàng không bao giờ phát ra âm thanh như vậy!
Cha con họ không tin, bèn lấy tất cả những viên gạch vàng trong hố ra, gõ thử hết một lượt, cuối cùng mới xác nhận rằng những viên gạch chôn trong căn phòng này đều là gạch giả.
Tô Đại Nghiệp hoảng hốt: "Cha? Sao lại thế này? Chẳng lẽ cậu ta đã lừa cha rồi sao!"
Nhưng Tô đại bá chỉ đứng sững tại chỗ, không nói lời nào.
Tô Đại Nghiệp không hiểu cha mình đang nghĩ gì, tiến đến lắc lắc ông ta: "Cha! Cha nói gì đi chứ!"
Tuy nhiên Tô đại bá không những không trả lời Tô Đại Nghiệp mà còn ngồi bệt xuống sàn đất lạnh lẽo, tiếp tục suy nghĩ.