Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 472



Vậy là... Hà Kiến Thiết thật sự không lừa ông ta? Vậy chẳng lẽ là cha ông ta đã lừa ông ta sao? Nhưng điều này cũng không hợp lý, nếu lão già không có vàng thì không cần để lại bất cứ thứ gì, sao lại để lại cho ông ta cả một đống gạch giả chứ...

Vậy là Hà Kiến Thiết nói dối? Thực ra Hà Kiến Thiết đã lén giấu vàng ở chỗ khác từ lâu rồi? Nhưng bây giờ người đã ngã xuống vách đá, ông ta tuyệt đối không dám quay lại đó để tìm hỏi thêm nữa...

Nếu như Hà Kiến Thiết không nói dối, lão già nhà mình cũng không nói dối thì số vàng của ông ta hiện đang nằm trong tay ai đây...

Trong một lúc, tâm trí của Tô đại bá rơi vào trạng thái hoang mang sâu sắc, ông ta cũng bắt đầu nảy sinh mối quan tâm lớn đến hầm chứa của Tô nhị bá và Tô Dĩnh.

Tô đại bá đặc biệt muốn kiểm tra xem, liệu trong vàng của hai nhà em trai ông ta có gạch vàng giả hay không?

Nhưng Tô đại bá biết rằng ông ta không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ, chỉ cần ông ta không nói, hai nhà kia tuyệt đối sẽ không biết chuyện lão già để lại vàng và ông ta vẫn còn cơ hội!

Vì vậy điều ông ta cần làm bây giờ là lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay...

Tuy nhiên, sau sự việc gạch vàng giả này, Tô đại bá không còn dám tin tưởng ai nữa.

Chuyện xảy ra hôm nay, Tô đại bá không nói một lời nào với Tô Đại Nghiệp.

Đúng lúc đó, Cung Thục Trân đang ngủ trong phòng, tỉnh dậy và nằm trên giường gọi to đòi ăn cơm.

Ở bên ngoài, Tô Đại Điền đang nghe lén dưới mái hiên của phòng Tô Đại Lan cũng bị tiếng động của Cung Thục Trân làm cho sợ hãi, vội vàng chạy về phòng mình.

Tô Đại Nghiệp thấy mình đã hỏi cả buổi mà Tô đại bá không nói gì, bèn bảo với ông ta: "Cha, hay là cho con hai đồng để con qua nhà bên mua chút đồ ăn làm bữa tối..."

Nhưng Tô đại bá lạnh lùng nói: "Mua cái gì mà mua? Nhà không có lương thực sao? Đói thì tự nấu ăn đi."

Tô Đại Nghiệp: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Đại Nghiệp nào biết nấu ăn, anh ta ấp úng nói: "Cha, con không biết nấu ăn mà... Với lại trong bụng Cung Thục Trân còn đang mang cháu đích tôn của cha đấy, cháu vàng của cha không thể để đói được!"

Nhưng bây giờ chỉ cần nghe đến chữ "vàng" là Tô đại bá đã cảm thấy đau nhói trong lòng. Hơn nữa hiện tại ngoài vài miếng gạch vàng nhỏ còn sót lại trong nhà thì chỉ còn lại vài trăm đồng để dựa vào, tuyệt đối không thể phung phí như trước nữa.

Vì vậy Tô đại bá đứng dậy, chôn lại những viên gạch vàng giả vào vị trí cũ, sau đó cáu kỉnh nói với con trai lớn Tô Đại Nghiệp: "Không biết nấu thì cứ nhịn đói."

Tô Đại Nghiệp: "..."

Ngoài kia, tiếng gọi đòi ăn của Cung Thục Trân vẫn vang lên, Tô Đại Nghiệp bất lực, chỉ có thể tự ra sân nhặt mấy bắp ngô rồi đi đến chỗ bếp đất.

Nhưng người đã xui thì đến uống nước lạnh cũng nghẹn, củi trong nhà không còn đủ nữa.

Những năm trước, việc tích trữ củi cho mùa đông đều do Tô Đại Trân đảm nhận nhưng bây giờ Tô Đại Trân vẫn còn ở bệnh viện huyện...

Tô Đại Nghiệp lục lọi trong bếp tìm được vài cây củi nhỏ còn sót lại, càng nghĩ càng bực.

Sau đó Tô Đại Nghiệp quay người lại, đi thẳng vào phòng của Tô Đại Điền: "Ngày mai mày lên núi nhặt củi, trong nhà hết củi rồi."

Là đứa con cưng một thời trong nhà, Tô Đại Điền nào chịu nghe lời đi làm việc chứ.

Tô Đại Điền bĩu môi: "Sao anh không tự đi mà nhặt!"

Tô Đại Điền vẫn còn hậm hực chuyện cha mình và anh trai Tô Đại Nghiệp giấu giếm điều gì đó, rõ ràng cậu ta cũng là con trai, tại sao lại không nói cho cậu ta biết!

Nhưng Tô Đại Nghiệp cười lạnh một tiếng, nói với Tô Đại Điền: "Tao đang làm bữa tối, nếu mày không đồng ý ngày mai đi nhặt củi thì tối nay đừng hòng có cơm ăn."

"Ục ục..."

Không cần suy nghĩ, bụng của Tô Đại Điền đã đưa ra câu trả lời thay cho cậu ta.