Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 479



Sự náo nhiệt ở nhà Tô đại bá, cho dù nhà Tô Dĩnh có không ăn cơm hay không đi vệ sinh cũng phải chạy đến xem!

Vì vậy ngay cả khi Tô Dụ còn chưa nghĩ ra liệu có nên báo trước cho chị mình không thì đôi chân nhỏ bé của cậu đã sớm phóng vèo ra ngoài, nhanh chóng trở thành người về đích đầu tiên trong "cuộc thi chạy ngắn" của gia đình...

Tô Dĩnh bị bỏ lại phía sau nhưng vẫn không quên dặn dò em trai: "Em tư, chiếm ngay vị trí ở cửa nhé! Cửa có đóng cũng không sao, lát nữa chắc chắn sẽ bị đẩy mở thôi!!"

Tô Dụ: "..."

Vâng, vâng, không vấn đề gì.

Tô Dụ đáp: "Yên tâm giao cho em!!"

Sau đó cậu phóng vèo đi, biến mất khỏi tầm mắt.

Anh ba Tô Thành không thể kiềm chế được mà thốt lên một tiếng cảm thán từ đáy lòng: "Ôi, ước gì mình cũng chạy nhanh như em tư nhỉ!"

Ninh Quyên động viên Tô Thành: "Em có thể dậy sớm mỗi ngày chạy bộ với Tiểu lão tứ mà, tập luyện chăm chỉ chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn thôi!"

Nhưng Tô Thành: "..."

Ý của em là muốn không cần tập luyện mà vẫn chạy nhanh được ấy...

Tô Thành gãi đầu cười ngượng: "Ha ha, cảm ơn chị Ninh Quyên, không cần đâu chị ơi!"

Còn Tô Mậu, do mấy hôm trước ăn chân giò to quá mà rụng mất một cái răng cửa nên gần đây quyết tâm giữ im lặng hết mức có thể!

Chỉ cần anh không nói thì sẽ không bị người khác trêu chọc!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hừ hừ, lần này chắc thắng rồi-

Thời tiết gần đây đã rất lạnh, mấy ngày trước lại còn có tuyết rơi, trong rừng ngoài củi thì không còn thứ gì để nhặt nữa, Ninh Quyên và Diêu Tam Giang cũng không cần mỗi ngày theo Tô Dụ lên núi, chỉ cần tranh thủ sau khi xong việc giúp đỡ gia đình là được.

Ban đầu Tô Dĩnh lo lắng rằng tuyết rơi trên núi sẽ nguy hiểm, muốn bảo Tô Dụ đừng lên núi nữa. Dù sao thì ngay cả đám trẻ trong thôn cũng không còn thích chơi dưới chân núi nữa, lạnh đến nỗi chân co quắp.

Nhưng sau khi Tô Dĩnh đã cố tình đi xem cách em trai mình leo núi hai ngày trước... cô đành chấp nhận để mặc cậu muốn đi đâu thì đi.

Có lẽ tài năng của mỗi người là khác nhau, nhẹ nhàng bay nhảy trên tuyết, ai hiểu nổi chứ?

Em trai Tô Dụ của cô chạy nhanh đến mức thậm chí không để lại dấu chân trên tuyết, đến mức hai con ch.ó nhà nuôi giờ cũng không đuổi kịp Tô Dụ nữa... Sáng nào Tô Dụ cũng không thèm dẫn chúng theo chơi nữa.

Cả nhóm người nhanh chóng đến trước cổng nhà Tô đại bá, đúng như dự đoán, cổng đã bị chen chúc mở toang, Tô Dụ nhỏ bé đang nỗ lực đứng vững ở bên trái cánh cửa.

Khi Tô Dĩnh và những người khác cũng đến chen vào trước cổng, họ mới phát hiện ra ngọn lửa trong nhà Tô đại bá đã được dập tắt, chỉ còn lại một mảng lớn màu đen xám bên ngoài căn phòng của Tô Đại Trân.

Ôi... thật là đáng tiếc!!

Dù mọi người không kịp nhìn thấy cảnh tượng ban đầu nhưng may mắn là Tô Dụ đã tìm hiểu được thông tin, thực ra cậu cũng không cần phải cố gắng hỏi thăm gì nhiều vì Lý đại thẩm, hàng xóm ở ngay phía sau đã phát lại câu chuyện mấy lần rồi.

Lúc này Tô Dụ nhanh chóng tóm tắt lại cho mọi người về diễn biến sự việc: "Nghe nói là Cung Thục Trân bị ốm, nhờ Tô Đại Trân nấu cơm thay nhưng Tô Đại Trân không nói gì, xông thẳng vào bếp, cầm mấy cây củi đang cháy rồi vừa hét vừa chạy khắp nhà làm cả nhà chạy theo không kịp. Cuối cùng chị ta chạy về phòng mình, châm lửa đốt căn phòng. Vừa đốt lửa, chị ta vừa cười lớn, nói rằng muốn chia nhà, cười nghe đáng sợ lắm!"

Nghe xong, Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Ninh Quyên và Diêu Tam Giang đồng thanh: "Wow, ồ!"

Những người vừa mới tới cũng reo lên: "Wow, ồ!!"

Vì lúc này mọi người từ khắp nơi trong thôn đều đã kéo đến quá đông nên Lý đại thẩm đã bị ép quay về cổng nhà mình. Ngay sau đó, khi Lý đại thẩm vừa phát lại thêm một lượt câu chuyện, tiếng "Wow, ồ!" lại vang lên từ cổng nhà Lý đại thẩm.