Chu tẩu tử là cán bộ phụ nữ của thôn kiêm phát thanh viên. Vừa rồi bà ấy đã nghe hết chuyện của nhà Tô đại bá và không khỏi nhếch miệng. Trong thôn nhiều người trọng nam khinh nữ nhưng hiện giờ đang là thời đại mà phụ nữ được xem trọng, được xem là nửa bầu trời. Còn nhà ông ta làm thế này quá đáng quá rồi, ít ra cũng phải cân nhắc đôi chút.
Tuy nhiên vì đại đội trưởng Vương Đại Lực đã có mặt nên Chu tẩu tử không vội xông lên. Quả nhiên, lúc này Vương Đại Lực đã gọi bà ấy lên.
Ngay lập tức, Chu tẩu tử bước vài bước tới và hét lên: "Đại đội trưởng, tôi có mặt đây!"
Đúng lúc đó, Trương lão đầu từ trạm y tế cũng đến. Vì tuổi già, Trương lão đầu không thích tham gia náo nhiệt, nhà lại cách xa trung tâm thôn nên mỗi lần thôn có việc gì đều phải gọi ông ấy.
Khi Trương lão đầu tới, Tô Đại Trân đã sắp ngất nên ngay lập tức ông ấy cho người đưa cô ta ra sân cho thoáng khí, châm cho vài mũi, lập tức Tô Đại Trân cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, hồn phách muốn rời khỏi thân thể lại quay về.
Sau đó, Tô Dụ: "..."
Ôi trời đất quỷ thần ơi, thế này mới khiến nó quay trở lại được!!
Khi Tô Đại Trân dần bình tĩnh lại, Vương Đại Lực mới bắt đầu tiếp tục nói chuyện.
Đại đội trưởng Vương Đại Lực hỏi Tô Đại Trân: "Đại Trân, cháu mới 15 tuổi, cháu chắc chắn thật sự muốn tách hộ không?"
Trước đây khi đầu óc Tô Đại Trân vẫn còn ổn định, làm việc trên ruộng có thể bằng hơn nửa sức lực của một thanh niên cường tráng. Nếu sau này chỉ cần lo cho bản thân mình, đại đội trưởng Vương Đại Lực không hề lo lắng về khả năng tự nuôi sống mình của Tô Đại Trân. Hơn nữa theo tình hình vừa biết, có thể gia đình Tô lão đại phải lo lắng vì không làm hết việc nhà chứ không phải Tô Đại Trân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Vương Đại Lực cần xác định rõ quyết tâm muốn tách hộ của Tô Đại Trân, vì đây là chuyện lớn. Dù lý do bây giờ có vẻ chính đáng nhưng nếu không hỏi rõ ràng, sau này người ta lại làm lành và muốn quay về thì đại đội không thể tùy tiện tham gia vào.
Nhưng ngay lúc này, Tô Đại Trân không cần suy nghĩ mà đáp lớn: "Cháu chắc chắn! Đại đội trưởng!"
Chưa đợi Vương Đại Lực nói thêm gì, Tô đại nương đã khóc lóc thảm thiết: "Ôi trời ơi... Sao tôi lại sinh ra đứa vô tâm như thế này... Vất vả nuôi nó lớn... Cuối cùng chẳng được gì, lại còn phải nhận sự oán hận nữa..."
Vừa nói, bà ta còn định lao vào đánh Tô Đại Trân: "Tao đánh c.h.ế.t mày, đồ vô ơn! Lúc sinh mày ra tao không nên mềm lòng, nên bỏ mày trên núi cho xong! Mọi người xem đi! Nó còn là người sao? Lớn lên không báo hiếu cha mẹ, ngược lại còn cắn trả tao! Tao đánh c.h.ế.t mày! Đồ bạc tình bạc nghĩa!"
Tô đại nương thật sự không nỡ bỏ Tô Đại Trân sao? Quả thật là không nỡ nhưng không phải vì tình mẫu tử mà là vì số tiền sính lễ lẽ ra sẽ được nhận khi gả con gái vào năm sau.
Nếu là trước khi gia đình bà ta mất số vàng, Tô đại nương có thể chỉ xem chuyện này là việc nhỏ. Nhưng bây giờ phần lớn số vàng trong nhà đã mất, lão già lại keo kiệt giấu nốt số còn lại. Vì thế bà ta quyết định không cần giữ thể diện nữa mà quay lại con đường tàn nhẫn của thời trẻ. Dù sao thì bà ta cũng không để tiền lọt khỏi tay một cách vô ích!
Nhưng Tô Đại Trân... Tô Đại Trân thật sự muốn tức c.h.ế.t mẹ mình!
Thêm vào đó, Tô Đại Trân không phải là người ăn nói giỏi, những gì cô ta nói lúc nãy cũng đã phải suy nghĩ rất lâu. Bây giờ Tô đại nương lại nắm chặt lấy áo cô ta và "đập đập" một hồi khiến tay của Tô Đại Trân bắt đầu run rẩy.
Mặc dù trong lòng Tô Đại Trân như có hàng ngàn con ngựa hoang đang chạy qua nhưng khi cô ta mở miệng lại chỉ thốt ra: "Mẹ... mẹ... mẹ..."
Nhưng lại không nói được gì hơn!