Thế là trong đám đông lại có người hưởng ứng: "Cách này được đấy! Trả dần mỗi năm, tránh tiền bị rút hết một lần rồi dùng hết cho người khác!"
Sau chuyện vừa rồi, mọi người đều đã nhìn thấu sự thiên vị của Tô đại bá và Tô nhị đại nương. Nếu để Tô Đại Trân trả tiền dưỡng lão trong hai mươi năm sẽ giúp ngăn cản phần nào việc Tô đại bá và Tô nhị đại nương dùng tiền này để cưới vợ cho Tô Đại Điền hoặc xây nhà cho hai cậu con trai.
Còn có người khen ngợi Mã Tam Bảo: "Đầu óc của Tam Bảo cũng thông minh ra phết!"
Dù Mã thẩm không nghe rõ Mã Tam Bảo vừa nói gì, chỉ lo lắng sao mọi người cứ nói mà chưa ra tay nhưng khi nghe có người khen con trai mình, bà ta rất vui vẻ, lập tức lớn tiếng nói: "Đó là Tam Bảo nhà tôi! Nói ra chắc chắn là có lý! Tam Bảo nhà tôi còn tốt nghiệp lớp ba năm nay đó!"
Mã thẩm chỉ học hết lớp một, Mã Tam Bảo là đứa có học thức nhất nhà nên bà ta rất tự hào!
Nhưng Tô đại bá và Tô nhị đại nương thì không vui chút nào, rõ ràng ban đầu đòi một ngàn, đã giảm xuống tám trăm rồi, giờ còn muốn thành sáu trăm? Đây chẳng phải là đòi mạng hai người họ sao!!
Tô nhị đại nương càng khóc to hơn: "Không được!!! Không được!!! Sáu trăm đồng quá ít rồi!! Tám trăm!! Thiếu một xu cũng không được!!"
Tô Đại Nghiệp và Cung Thục Trân cũng lên tiếng giúp đỡ, vì cuối cùng số tiền này rất có khả năng sẽ rơi vào túi họ.
Tô Đại Nghiệp nói với Tô Đại Trân: "Đại Trân, em quá bất hiếu rồi, em nhìn xem em làm cha mẹ giận đến thế nào kìa!"
Tô Đại Trân với đôi mắt mờ mịt sắp không mở nổi nữa: "..."
Anh trai à, tôi chưa nói gì một lời nào mà!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cung Thục Trân với cái bụng lớn cũng nói thêm: "Tám trăm đồng đã là ít rồi, sao còn có thể giảm xuống sáu trăm được? Các người đừng làm loạn nữa! Đây không phải là chuyện nhà các người, thật là lo chuyện bao đồng! Đứng nói thì nhẹ nhàng lắm!"
Nghe vậy, Mã thẩm không vui: "Cô có biết ăn nói không vậy! Mở miệng ra là không được câu nào tốt đẹp cả! Cái thứ gì đây?!"
Cung Thục Trân: "..."
Cô ta xắn tay áo định lao vào: "Bà nói ai là cái thứ gì hả? Có gan nói lại lần nữa xem!"
Mã thẩm gào lên: "Lao vào thì lao vào! Cô nghĩ mang bầu là ghê gớm lắm hả?"
Nhưng ở đây còn có chủ nhiệm phụ nữ Chu tẩu tử và đại đội trưởng Vương Đại Lực, dù thế nào đi nữa cũng không thể để hai người đánh nhau, thế là họ nhanh chóng được kéo ra.
Nhưng ý của Mã Tam Bảo thì đại đội trưởng Vương Đại Lực và chủ nhiệm phụ nữ Chu tẩu tử đều hiểu rõ, thế nên đại đội trưởng Vương Đại Lực ra mặt, cuối cùng thương lượng với Tô đại bá và Tô nhị đại nương về khoản tiền bán thân của Tô Đại Trân, chốt lại còn bảy trăm đồng nhưng để Tô Đại Trân trả trong vòng hai mươi lăm năm, mỗi năm trả hai mươi tám đồng.
Sau đó mọi người gọi thêm trưởng thôn và đội trưởng dân quân, do đại đội trưởng Vương Đại Lực, chủ nhiệm phụ nữ Chu tẩu tử, trưởng thôn và đội trưởng dân quân cùng chứng kiến quá trình phân chia tài sản của nhà Tô đại bá.
Theo lý mà nói, gọi kế toán Tô nhị bá của đại đội sẽ hợp lý hơn là gọi đội trưởng dân quân trẻ tuổi nhưng Tô nhị bá không muốn dính líu nên không đến.
Bản thỏa thuận phân chia tài sản của nhà Tô đại bá được làm thành hai bản, một bản cho nhà Tô đại bá và một bản cho Tô Đại Trân giữ, từ nay về sau họ không còn quan hệ huyết thống mà chỉ còn quan hệ nợ nần.
Thực ra quá trình phân chia tài sản sau khi thương lượng rất đơn giản, vì Tô Đại Trân nói cô ta không muốn gì cả nên Tô đại bá và Tô nhị đại nương cũng thật sự không chuẩn bị gì cho cô ta, thậm chí Tô nhị đại nương còn định đòi tiền cho bộ quần áo bông mà Tô Đại Trân đang mặc nhưng bị chủ nhiệm phụ nữ Chu tẩu tử ngăn lại.