Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 487



Ban đầu đại đội trưởng Vương Đại Lực còn lo lắng không biết tối nay Tô Đại Trân sẽ ở đâu nhưng sau khi Tô Đại Trân nhét bản thỏa thuận phân chia vào trong áo, Vương Đại Lực hiểu ngay...

Chắc chắn là ở trạm y tế, vì Tô Đại Trân đã ngất xỉu rồi!

Đại đội trưởng Vương Đại Lực: "Lão Trương!!"

Trương lão đầu: "Ai đến giúp tôi một tay nào? Lão già này không thể khiêng nổi đâu!"

Mọi chuyện đã xong, những người đứng xem bên ngoài cũng dần tản đi.

Dù mọi người có bàn tán thế nào về chuyện hôm nay thì nhà Tô đại bá vẫn rất vui mừng, dù mới đây họ vừa mất nhiều vàng nhưng giờ lại có bảy trăm đồng cũng không tệ lắm, hơn nữa mùa đông năm nay không phải lo tiền ăn của Tô Đại Trân nữa!

Chỉ có điều khi Tô Đại Nghiệp và Cung Thục Trân quay về phòng, bước chân họ đột nhiên chững lại... họ quên chưa đề cập đến chuyện chia phần cho Tô Đại Điền!

Trên đường về nhà, gia đình Tô Dĩnh đi theo sau đoàn người đang khiêng Tô Đại Trân.

Thế là Tô Dụ nhìn thấy dù Tô Đại Trân gầy gò, sắc mặt bệnh tật nhưng linh hồn của cô ta lại rất vui vẻ, vừa nhảy nhót hớn hở vừa nhìn đi nhìn lại tờ thỏa thuận phân chia tài sản trong tay.

Tô Dụ cúi đầu suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Tô Dĩnh, hồi tưởng lại quá trình khó khăn của Tô Đại Trân hôm nay... cuối cùng quyết định không nói gì cả.

Bị gia đình xem như lợi ích có thể đổi thành tiền mà đối xử, cậu cũng từng trải qua rồi.

Người từng bị mưa ướt... có lẽ đều muốn có lần được che ô.

May mắn là lúc này Tô Dĩnh không để ý đến bí mật nhỏ của Tô Dụ.

Giờ trong đầu Tô Dĩnh chỉ toàn những ý nghĩ...

Ồ yeah, cô lại chơi nhà Tô đại bá thêm một lần nữa!!

Tiền tệ mỗi năm đều mất giá, không cần đến hai mươi lăm năm, đến năm 1978 sau bảy năm, liệu bảy trăm đồng có còn giá trị gì nữa không?

Dưỡng lão ư?

Ha ha ha!

Trải qua vụ phân chia tài sản tối qua ở nhà Tô đại bá, đêm qua cả nhà trong thôn Thanh Sơn hầu như đều ngủ rất ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù sao thì những sự kiện giải trí thú vị thế này, trong một năm cũng không gặp được mấy lần.

Đặc biệt là mấy chị em nhà Tô Dĩnh, về đến nhà liền lăn ra ngủ ngay.

Sau đó sáng nay, người đầu tiên thức dậy vẫn là Tô Dĩnh. Một là bà lão ngủ ít, hai là do quen lo lắng nhiều, không thể ngủ nướng.

Sau khi tỉnh dậy, Tô Dĩnh bắt đầu mặc quần áo xuống giường. Xong việc, cô vừa mở cửa nhà chính thì nhìn thấy em trai thứ tư của mình, Tô Dụ cũng đã thức dậy.

Tô Dĩnh quay đầu, hướng về phía Tô Dụ đang mặc áo bông nhỏ, dùng miệng ra hiệu: "Tuyết rơi rồi, hôm nay đừng lên núi."

Tô Dụ liếc nhìn ra cửa, quả nhiên thấy có những bông tuyết lớn nhỏ theo khe cửa bay vào.

Mặc dù tuyết thế này hoàn toàn không cản trở bước chân của Tô Dụ...

Nhưng không cần thiết, lạnh quá.

Vì vậy Tô Dụ nhanh chóng kéo áo bông nhỏ ra, chui thẳng vào chăn ấm của anh ba Tô Thành ngủ tiếp.

Ôi trời! Ở đây quả nhiên ấm áp thật-

Nhưng Tô Thành: "..."

Trong giấc mơ, anh ấy cảm thấy có một tảng băng lớn dán vào mình, run rẩy liên tục.

Tô Dĩnh: "..."

Hừ, thật trẻ con!

Sau khi Tô Dĩnh ra khỏi nhà chính, cô bắt đầu quét dọn tuyết trong sân để ngăn người nhà trượt ngã khi bước ra ngoài rồi bắt đầu nhóm lửa đun nước và nấu ăn.

Hai con heo con nhà cô nuôi trước đó đã lớn thành những con heo mập mạp, gần đây đã được bán cho Cung Tiêu Xã cùng với đội giao lương thực. Vì nhà cô nuôi heo rất tốt, cuối cùng bán được hơn một trăm năm mươi đồng cho cả hai con, trừ chi phí mua heo con ban đầu là hai mươi đồng, còn lãi được hơn một trăm ba mươi đồng!

Lần này Lưu Lan Hương đã nếm trải được lợi ích của việc nuôi heo con nên bà quyết định rằng năm sau sẽ nuôi thêm hai con nữa!

Còn về hai con gà mái đẻ trứng trong nhà không may đã bị đông cứng trong trận tuyết lớn vừa qua, giờ đã được vặt lông sạch sẽ và treo trên xà nhà bếp, chỉ chờ đến ngày ba mươi Tết làm món chính.

Vì thế dạo này công việc buổi sáng ở nhà cũng ít đi, Tô Dĩnh không cần cho heo ăn, cũng không cần cho gà ăn, chỉ cần lo cơm sáng cho mọi người và hai con ch.ó là xong.