Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 490



Tô Đại Trân biết rằng đường đường là chị họ của nữ chính trong sách, cô ta có ngốc nhưng vẫn hiểu một điều rằng chỉ cần đi theo nữ chính thì sẽ không thất bại.

Vì vậy sau khi nghĩ ngợi một lúc, Tô Đại Trân mới miễn cưỡng thốt ra được một câu: "Chị có thể giúp nhà em làm việc!"

Tô Dĩnh cạn lời: "Muốn làm việc thì nhà tôi đã có Ninh Quyên rồi, mà tôi tự làm cũng được, không cần thêm người!"

Tô Đại Trân định nói: Nhưng đến mùa xuân năm sau Ninh Quyên sẽ rời đi, đến lúc đó chỉ có mình chị có thể giúp nhà em làm việc thôi!

Nhưng sau một hồi cố gắng, Tô Đại Trân cũng chỉ nói được từ: "Nhưng..."

Còn phần còn lại thì không thể thốt ra được.

Tô Đại Trân: "... ???"

Chuyện gì thế này?

Tại sao cô ta không thể nói ra?

Tô Đại Trân chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp phải tình huống như thế này???

Trong giây lát, cô ta đứng đơ người tại chỗ.

Tô Dĩnh nhìn thấy cảnh đó, nghĩ rằng Tô Đại Trân không tìm ra được lý do, hừ nhẹ một tiếng sau đó dẫn các em trai khóa cửa rồi rời đi.

Khi Tô Mậu và Tô Thành đi ngang qua Tô Đại Trân, thậm chí còn không buồn liếc cô ta một cái, vì trước đây Tô Đại Trân thường nói xấu, châm chọc gia đình họ nên cả hai anh em đều không thích cô ta!

Người duy nhất đi sau cùng là Tô Dụ, nhân lúc vuốt ve hai con chó, cậu lén nhìn qua Tô Đại Trân đang ngồi xổm trước cửa rồi lại theo anh chị mình đến nhà Tô nhị bá.

Tô Đại Trân ngồi bất động tại chỗ cho đến khi Tô Dĩnh và mọi người rời đi một lúc lâu mới phản ứng lại. Cô ta nhận ra rằng đây có thể là một kiểu hạn chế nào đó.

Ý là những điều giọng nói đó nói với cô ta sau khi chết, cô ta hoàn toàn không thể nói cho người khác biết...

Giờ phải làm sao đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Đại Trân không nghĩ ra cách nào nhưng cô ta không bỏ cuộc!

Xem ra đây sẽ là một quá trình lâu dài, vì vậy Tô Đại Trân lại tiếp tục lên sau núi, chuẩn bị gia cố thêm cái lán củi nhỏ của mình.

Đến chiều, khi Tô Dĩnh dẫn các em về nhà, cô phát hiện... ôi trời ơi, trước cửa nhà mình bỗng xuất hiện một cái lán nhỏ được dựng bằng củi!

Dù chỉ lớn cỡ chuồng chó... nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì đúng là giống một cái nhà thật! Mái nhà còn được phủ thêm một lớp rơm dày!!!

Tô Dĩnh: "..."

Phải nói rằng... khả năng tay nghề của cô ta thật sự vượt xa Ninh Quyên!!

Có chút lung lay... nhưng cô phải giữ vững.

Chưa chắc chắn, cứ chờ xem sao!

Tô Dĩnh cùng mấy em cố gắng kiềm chế sự tò mò, dẫn theo hai con ch.ó đang lộ vẻ thèm muốn, thẳng cổ bước vào nhà.

Đến tối khi tan làm về nhà, Lưu Lan Hương bắt đầu không chịu nổi nữa. Bây giờ trong thôn đã lan truyền tin Tô Đại Trân đang nằm ngay trước cửa nhà bà rồi!

Lưu Lan Hương bàn bạc với Tô Dĩnh: "Hay là cho nó ngủ trong nhà kho chứa củi trước? Nó đã nói chỉ ở đây mùa đông này thôi, dù sao thì mùa xuân sang năm nó cũng dọn đi rồi, chúng ta cứ cẩn thận là được mà..."

Lần này thực sự Tô Dĩnh nghiêm túc suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn từ chối mẹ mình: "Không được, con không hiểu vì sao chị ta cứ khăng khăng muốn ở nhà mình, sao không đến trước cửa nhà Tô nhị bá mà ở? Cãi nhau với gia đình thì lại đến nhà mình? Nhà mình dễ nói chuyện thế à?"

Chuyện này nếu mềm lòng thì có thể mang lại rắc rối cho gia đình nên Tô Dĩnh nhất quyết không mở miệng trước.

Lưu Lan Hương không thể cãi lại Tô Dĩnh, nghĩ ngợi một lúc cũng đành bỏ qua.

Gần đến tháng chạp, trời tối rất nhanh, chẳng bao lâu sau, khói bếp đã bắt đầu bốc lên từ mọi nhà, còn Tô Đại Trân thì chỉ có thể co ro trong góc sâu nhất của cái lán củi trước cửa nhà Tô Dĩnh.

Lúc này trời đã rất lạnh, vừa lạnh vừa đói, lại cả ngày chưa ăn gì, bụng Tô Đại Trân không thể tránh khỏi bắt đầu réo lên "ùng ục".

Nhưng khi Tô Đại Trân đói đến mức hoa cả mắt, cái lán củi tạm bợ của cô ta bỗng bị ai đó kéo bung ra.

Tô Đại Trân mở mắt ra nhìn, hóa ra là ba anh em Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ.